Cô chỉ vừa bước vào cánh cửa đã nhìn thấy được thân ảnh cao lớn đang nằm trên sofa. Nhìn lướt qua rất giống với Bách Điền nói, anh hình như sốt rất nặng...
Do đang trong cơn mê man nên Kiến Vương không đủ sức lực để ngồi dậy. Anh nghe thấy tiếng mở cửa, đầu óc còn chút tỉnh táo mà đưa mắt về phía đã phát ra âm thanh.
- Nguyệt Nhi...?
Cứ tưởng là do cơn sốt nên đầu óc mụ mị mà gặp phải ảo giác. Anh cố chồm người ngước nhìn muốn xem đó có phải là cô không.
Đến khi giọng nói vang lên, Kiến Vương mới nở nụ cười và chắc chắn đó là người con gái mà anh muốn gặp nhất lúc này...
- Anh muốn chết ở đây sao!? Đã sốt nặng như vậy còn không đến bệnh viện mà gọi cho tôi làm gì!?
Tĩnh Nguyệt thật sự rất giận, so với lần trước thì lần này cô còn giận hơn rất nhiều. Không hiểu vì sao con người ba mươi tuổi rồi mà cứ như trẻ lên ba, ngốc đến mức bệnh nặng như vậy mà lại không chịu đến bệnh viện.
Cho dù cô có tức giận, có nặng lời cách mấy thì người đang bị sốt kia cũng không nghe thấy.
Trong mắt của anh lúc này chỉ có duy nhất mỗi hình ảnh của cô, cuối cùng cũng đã có thể đợi được Tĩnh Nguyệt đến thăm mình.
Kiến Vương gắng gượng muốn đứng dậy để đi đến phía cô. Tiếc là chân chỉ vừa chạm đất đã nghe được giọng nói khó chịu của Tĩnh Nguyệt.
- Bệnh rồi thì nằm im ở đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3728296/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.