Sau lời nói của Hoa Xán, anh cũng không ở lại lâu mà trở về. Bách Điền thấy tên bạn thân của mình đi rồi, anh chàng cũng đi theo.
Không gian phòng khách lúc này chỉ còn mỗi Hoa Xán và Tiểu Uy. Nãy giờ cậu nhóc đều ở bên cạnh nghe hết những lời nói của hai người.
Nhóc đi từng bước tiến về phía căn phòng, nhẹ nhàng mở cửa. Tĩnh Nguyệt nãy giờ vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường xoay lưng về hướng cửa.
Không biết từ đâu lại có một tiểu bảo trèo lên giường rồi chui vào lòng cô. Cho dù vẻ ngoài Thừa Uy có lạnh lùng cách mấy thì đối với mẹ mình chính là một đứa trẻ ấm áp.
- Mama đang giận sao?
Chu Tĩnh Nguyệt vẫn nằm nhìn con trai không nói gì. Dù gì cô cũng không muốn Tiểu Uy biết quá nhiều chuyện của cả hai. Biết nhiều lại sợ cậu nhóc sẽ để gánh nặng trong lòng.
- Mama giận nhiều sẽ mau có nếp nhăn nên đừng giận nữa!
Cô nhìn con trai rồi lại phì cười, nhóc con nhà cô vậy mà rất biết cách an ủi người khác. Từ khi có sự xuất hiện của bảo bảo, mọi tâm trạng không vui của bản thân cũng đều tan biến.
- Được rồi, mama không giận.
Khi căn nhà đã tắt hết đèn, thành phố về đêm chìm vào giấc ngủ. Còn mỗi những ánh đèn đường cùng tiếng gió liêu xiêu thổi nhè nhẹ bên ngoài. Trong một góc khuất, chiếc xe kia mới thật sự rời đi.
- Trước đây yêu Tố Kỳ, tôi cũng không thấy cậu đi cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3727574/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.