Sau câu nói của cô nàng, Chu Tĩnh Nguyệt cũng không quá đỗi bất ngờ. Dường như chuyện này cô không để tâm nhiều nên gương mặt xinh đẹp vẫn cứ hờ hững.
- Vậy cậu định thế nào?
Hoa Xán sau khi kết thúc câu chuyện mới quay sang hỏi cô. Tĩnh Nguyệt trước giờ không có ý định sẽ hợp tác với công ty khác, cô chỉ muốn phát triển sự nghiệp bằng năng lực của chính mình.
-Tớ vẫn chưa có ý định sẽ hợp tác với công ty khác.
- Vậy cậu đến công ty Aylin thử đi, biết đâu đây là một cơ hội tốt!
Cô nàng biết tranh của Chu Tĩnh Nguyệt đã được truyền tải rộng rãi khắp các trang mạng xã hội. Nhưng trong lòng vẫn còn muốn một lần được nhìn thấy cô đứng trên sân khấu nhận các giải thưởng vẽ tranh.
Đợi một lúc cuối cùng Tĩnh Nguyệt cũng đưa ra quyết định. Cô nhìn Đường Hoa Xán rồi gật đầu, mỉm cười nói:
- Được.
Tại công ty Aylin.
Hôm nay Kiến Vương không có quá nhiều việc bận nên anh có thể thong thả ngồi ở bàn thưởng thức cà phê.
Trong lòng lại bất giác nhớ đến buổi tối hôm qua. Cứ ngỡ khi gặp lại cô sẽ như trước đây mà mỉm cười thật tươi, muốn dang tay ôm lấy anh. Không ngờ đến, cô đối với mình chỉ có một gương mặt lạnh nhạt, xa cách...
Có phải cuộc đời này rất trớ trêu không...? Tĩnh Nguyệt nói yêu anh rất nhiều nhưng cuối cùng lại là người dễ dàng buông tay. Còn anh nói không muốn yêu, cuối cùng lại không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3725477/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.