Chương trước
Chương sau
Sau câu nói của cô nàng, Chu Tĩnh Nguyệt cũng không quá đỗi bất ngờ. Dường như chuyện này cô không để tâm nhiều nên gương mặt xinh đẹp vẫn cứ hờ hững.

- Vậy cậu định thế nào?

Hoa Xán sau khi kết thúc câu chuyện mới quay sang hỏi cô. Tĩnh Nguyệt trước giờ không có ý định sẽ hợp tác với công ty khác, cô chỉ muốn phát triển sự nghiệp bằng năng lực của chính mình.

-Tớ vẫn chưa có ý định sẽ hợp tác với công ty khác.

- Vậy cậu đến công ty Aylin thử đi, biết đâu đây là một cơ hội tốt!

Cô nàng biết tranh của Chu Tĩnh Nguyệt đã được truyền tải rộng rãi khắp các trang mạng xã hội. Nhưng trong lòng vẫn còn muốn một lần được nhìn thấy cô đứng trên sân khấu nhận các giải thưởng vẽ tranh.

Đợi một lúc cuối cùng Tĩnh Nguyệt cũng đưa ra quyết định. Cô nhìn Đường Hoa Xán rồi gật đầu, mỉm cười nói:

- Được.

Tại công ty Aylin.

Hôm nay Kiến Vương không có quá nhiều việc bận nên anh có thể thong thả ngồi ở bàn thưởng thức cà phê.

Trong lòng lại bất giác nhớ đến buổi tối hôm qua. Cứ ngỡ khi gặp lại cô sẽ như trước đây mà mỉm cười thật tươi, muốn dang tay ôm lấy anh. Không ngờ đến, cô đối với mình chỉ có một gương mặt lạnh nhạt, xa cách...

Có phải cuộc đời này rất trớ trêu không...? Tĩnh Nguyệt nói yêu anh rất nhiều nhưng cuối cùng lại là người dễ dàng buông tay. Còn anh nói không muốn yêu, cuối cùng lại không thể nào dứt ra được.

*Reng...Reng...*

Âm thanh của chiếc điện thoại để bàn vừa vang lên cũng là lúc đưa Kiến

Vương trở về thực tại. Anh đưa tay nhấc máy liền nghe được một giọng nói ở đầu dây bên kia.



- Thưa Sử tổng, Liễu tiểu thư muốn gặp ngài.

Ở phía dưới sảnh của công ty, Tố Kỳ vậy mà lại dám đến đây làm loạn. Bốn năm không gặp, lần này không biết là do đâu mà cô ta lại rất muốn gặp anh.

Đuổi đi!

Kiến Vương không để lộ cảm xúc gì, mà chỉ nhẹ nhàng buông ra hai chữ "đuổi đi". Trước đây từng xem cô ta là tất cả, bây giờ đến một hạt cát cũng không xứng.

Quá khứ trong mắt Sử Kiến Vương chỉ có mỗi cô ta rồi lại làm tổn thương Tĩnh Nguyệt. Hiện tại anh chính là vì Tĩnh Nguyệt mà lạnh lùng với cô ta!

Nhiều năm bị lừa dối, bốn năm Chu Tĩnh Nguyệt rời đi bản thân cũng đã thấy rõ được lòng dạ mưu mô của người phụ nữ này. Bên cạnh đó, sử tổng còn thấy được sự giả tạo được che giấu sau vẻ đẹp son phấn của cô ta.

Lời nói của anh vừa dứt thì đã nhanh chóng nhấn nút cúp máy. Trước giờ ai không quan trọng, Kiến Vương đều sẽ không quan tâm mà dứt khoát tắt điện thoại.

Chỉ là lúc Sử Kiến Vương đang tập trung làm việc thì lại nghe được tiếng mở cửa cùng giọng nói ồn ào, mang nhiều phần cộc cắn vang lên.

- Thưa Liễu tiểu thư...

- Anh buông ra! Tôi muốn gặp Kiến Vương!

Liễu Tố Kỳ vậy mà lại cả gan dám lên tận phòng chủ tịch của anh. Sắc mặt đang khó chịu, chỉ vừa thấy Kiến Vương đã vội vàng thay đổi thái độ.

- Cuối cùng em cũng có thể gặp được anh rồi...

Sử Kiến Vương không quan tâm lời cô ta nói mà chỉ xoay mặt nhìn về phía vệ sĩ rồi lên tiếng ra lệnh:

- Anh có thể ra ngoài rồi.



Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Kiến Vương mới đưa mắt nhìn về phía Tô Kỳ.

Trong ánh mắt của anh chỉ có lạnh nhạt, xa cách. Mọi sự ấm áp, dịu dàng trước đây từ lâu đã không còn...

Gương mặt son phấn kia thấy Sử Kiến Vương không chịu mở lời, cô ta hết cách lại như thói cũ mà giả vờ khóc nức nở.

- Hức...Hức... Bốn năm nay em và chồng đã hoàn tất thủ tục ly hôn. Cứ tưởng sẽ có một cuộc sống tự do, không ngờ anh ta lại đem những chuyện cũ ra để uy hiếp em.

Cô ta không biết anh có nghe không, sắc mặt vẫn tỏ ra đáng thương. Những giọt nước mắt long lanh không biết đã xuất hiện từ khi nào mà trong có chút không chân thật...

- Anh ta còn bắt em từ bỏ múa ballet. Sau này em không còn được làm một nữ vũ công nổi tiếng nữa. Kiến Vương... Bốn năm nay em đã suy nghĩ rất nhiều và cũng biết được trước giờ chỉ có mỗi anh là người đối xử tốt với em.

Từ đầu đến cuối, Sử tổng không quan tâm đến lời nói cửa đối phương. Anh đưa mắt nhìn là đang muốn biết Tố Kỳ sẽ chuẩn bị giở trò gì trước mặt mình.

Gương mặt tuấn lãng chỉ từ tốn nhấp một ngụm cà phê. Đến khi bầu không khí trở nên im ắng.

Người đang đứng đối diện không còn rơi một giọt nước mắt nhân tạo nào. Âm giọng trầm khàn mới bắt đầu vang lên cùng với khí thế được toát ra trên người anh làm cho Tố Kỳ có chút sợ...

- Chẳng phải cô đã từng vì người đàn ông đó mà đề nghị chia tay sao?

Sử Kiến Vương còn nhớ rất rõ, ngày mà cô ta muốn chia tay anh là vì muốn tập trung phát triển sự nghiệp...

Đường đường là Sử tổng, cuối cùng lại bị đối phương dễ dàng qua mắt nhiều năm.

Liễu Tố Kỳ nói lời chia tay không phải vì sự nghiệp mà là vì cô ta muốn kết hôn với một người nhiều tiền để giúp bản thân trở thành một nữ vũ công múa ballet nổi tiếng.

- Là do em ngây thơ nên mới tin lời anh ta... Kiến Vương, thật xin lỗi anh...

- Vì quá khứ yêu cô mà hiện tại tôi lại đánh mất đi người yêu mình. Vậy nên một câu xin lỗi của cô cũng không thể nào giúp quay trở về giống lúc đầu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.