Rất nhanh cô đã đến sân bay, Tĩnh Nguyệt không do dự mà kéo vali đi thẳng đến nơi mua vé. Đến khi làm xong tất cả thủ tục, cô ngắm nhìn đêm trăng tàn cuối cùng rồi xoay lưng bước đi.
Trước khi máy bay cất cánh, Chu Tĩnh Nguyệt có nhắn một tin cho Đường Hoa Xán.
"Xán Xán... Tớ sẽ rời đi... Không muốn yêu nữa... Khi nào tớ tìm được nơi ở mới sẽ thông báo với cậu."
Sau đó cô tắt máy, nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ của máy bay. Nơi mà mình đã gắn bó suốt nhiều năm rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...----------------...
Không biết vì sao khi trải qua một đêm với cô, trong lòng Kiến Vương lại trở nên rạo rực, khó ngủ. Từ sáng sớm khi đồng hồ vẫn chưa reo, anh đã rời khỏi giường.
Vì tối hôm qua không ngủ được nên buổi sáng tâm trạng có chút khó chịu. Sử Kiến Vương với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhấn gọi cho ai đó.
- Buổi tiệc tối qua cậu đã cho tôi uống rượu gì mà lại khó chịu như vậy!?
Tôn Bách Điền mới sáng sớm đã bị anh gọi làm phiền. Giọng nói có chút khàn khàn mà hỏi ngược lại:
- Cậu khó chịu thì liên quan gì đến tôi chứ!? Dù gì tôi cũng không có tàn ác đến mức bỏ mấy thứ bậy bạ vào ly rượu của cậu.
Kiến Vương biết anh chàng không bỏ gì vào ly rượu của mình, trong lòng cũng vì thế mà an tâm đôi chút. Chỉ có điều... sau đêm hôm qua cùng với cô, anh liền trằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3719287/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.