Chương trước
Chương sau
- --

“Bắc Vương, sao lần này Ngài ở lại lâu vậy?”

Đông Quân vỗ bùm bụp vào đóng đất khô cằn dưới tay, miệng không quên hỏi điều mà hắn thắc mắc bấy lâu. Ở Bắc vực, thời gian nhàn rỗi rất hiếm khi có, dạo gần đây chúng điều bận tối tăm mặt mày để chuẩn bị quà tặng cho ngày đại tiệc sắp tới ở lâu đài DW. Đùng một cái, đêm không trăng. Bắc Vương từ trên cao đáp xuống, nét mặt không thể nào tệ hơn. Chúng hành lễ trước anh, sau đó tiếp tục làm việc. Nhưng mấy ngày tiếp theo, chúng càng kinh hãi khi biết anh không có ý định ra ngoài.

Bắc Vương luôn túc trực ở lâu đài DW, bận trăm công nghìn việc. Dưới quyền hành của chúa tể vĩ đại, những cánh tay đắc lực của Ngài chẳng bao giờ có thời gian rong chơi. Đông Quân thậm chí còn tưởng Bắc Vương quay về Bắc vực lấy đồ, hoặc là tiện đường ghé vào quan sát thuộc hạ. Nhưng lâu như vậy rồi mà Bắc Vương của hắn vẫn yên lặng qua ngày, ung dung ở lại Bắc vực. Hắn cảm thấy rất lạ.

Bụp.

“Ngươi muốn chết sao, lắm mồm!”

Đấm một phát vào đầu Đông Quân, Triết lén đưa mắt đề phòng người đang nằm dưới gốc cây lớn, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt thư thái. Hắn chưa từng thấy bộ dạng chán chường của Bắc Vương, ngoài lần bắt gặp Ngài bị chúa tể trừng phạt. Vì vậy Triết âm thầm đoán được lý do Ngài ở lại Bắc vực đến tận bây giờ. Triết là thuộc hạ của Bắc Thần, thuật phép không tính là cao siêu, nhưng giỏi nhất là nhìn nét mặt người khác. Hắn không thể đánh bại anh nhưng so với mấy tên khác thì hơn hẳn.

“Bắc vực là địa bàn của Bắc Vương, sao Ngài không thể ở lại?”

“Ta có ý đó đâu, chỉ là ta thắc mắc một chút thôi.”

“Ngươi mở miệng không ngại chết, nhưng ta ngại.”

Lườm Đông Quân, Triết gắt gỏng. Hắn cũng rất thắc mắc, nhưng mạng quan trọng hơn, hắn không ngu ngốc như Đông Quân, bị đánh nhiều mà vẫn chưa rút được kinh nghiệm. Hắn thật không hiểu được, sao Bắc Vương không đánh cho Đông Quân thông minh lên, càng bị đánh thì hắn càng ngu đi. Qua một tháng liền ngứa đòn.

“Ngươi nói thử coi, Bắc Vương bảo chúng ta trồng cái này làm gì?”

Soi mói đống hạt trong tay, Đông Quân lại cau mày khó hiểu. Tuy hắn không biết đây là hạt gì, nhưng sau khi nhận lệnh, hắn và đám thuộc hạ luôn dành thời gian nghỉ trưa để ra vườn trồng hạt. Đây cũng có thể là một sự trừng phạt. Đông Quân không nghĩ ra bọn hắn đã phạm lỗi sai gì, nhưng phạt kiểu này… có hơi… độc ác.

“Ngươi thắc mắc làm gì, Ngài bảo trồng thì cứ trồng đi.”

Đông Quân bực mình: “Ngươi hung dữ cái gì?”

Triết quay sang lườm hắn: “Ngươi hằn hộc với ai đấy?”

“Đừng tưởng ta sợ ngươi.”

“Vậy đánh một trận.”

“Hừ, ta biết ngươi thèm muốn vị trí đứng đầu mà, lúc Bắc Vương không ở đây thì ngươi suốt ngày tỏ vẻ ta đây, sao bây giờ lại chui ra đây trồng hạt thế? Ta nói có sai không? Ngươi đừng tưởng ta mù. Bắc Vương về rồi, kẻ cấp dưới như ngươi lập tức bị tước quyền. Kẻ muốn Ngài ấy đi nhất, chắc chắn chính là ngươi, Triết.”

“Đông Quân, ngươi đúng là ngứa đòn thật rồi!”

“Thế nào? Nói không lại thì muốn đánh nhau?”

“Ồn ào quá.”

Một tông giọng lạnh tanh truyền tới từ đỉnh đầu, cả hai ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn lãnh đạm từ Bắc Thần. Bọn chúng không nói thêm tiếng nào, vội vàng đứng thẳng người hành lễ. Bắc Thần nghe thấy hết, nhưng anh không quan tâm. Thuộc hạ của anh thế nào, anh hiểu rõ nhất. Hai tên này suốt ngày ầm ĩ, chỉ sợ Bắc vực không đủ loạn, nhưng nếu có chuyện xảy ra, chúng là kẻ hăng hái dẫn đầu, không sợ chết.

Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực, hất mặt hỏi: “Muốn biết tại sao ta ở lại?”

“Bắc Vương!” Triết nhìn anh, giọng có chút bất đắc dĩ.

Bắc Thần đưa mắt sang Đông Quân: “Không nói cho ngươi biết.”

Sặc!

Triết điều chỉnh cơ mặt, nhẫn nhịn để không bật cười. Những chuyện mất mặt đương nhiên Bắc Vương sẽ không làm. Hắn còn tưởng Ngài đã thay đổi, định nói lý do cho Đông Quân hiểu rõ, ai ngờ lại thẳng tay tung một chiêu chí mạng như vậy. Với kiểu người hay tò mò như Đông Quân, Bắc Vương nói thế, hắn càng muốn tìm hiểu.

Đông Quân: “…”

“Theo ta vào trong.”

Bắc Thần hướng ánh mắt sang Triết. Nói rồi anh lạnh nhạt xoay người đi thẳng vào khu nhà phía sau, để lại Đông Quân đứng đực mặt ra đó. Triết nghiêm túc vỗ vai Đông Quân rồi vội đi theo Bắc Thần. Đi được một đoạn, như nhớ ra chuyện quan trọng, Bắc Thần điềm nhiên xoay người lại. Anh chợt thở dài, nhìn Đông Quân.

“Còn lại nhiều hạt không?”

Đông Quân kiểm tra túi vải, gật đầu: “Nhiều lắm ạ!”

“Vậy à? Công suất thấp quá. Ngươi nên chăm chỉ hơn nữa. Nếu ngày mai ta vẫn thấy số hạt đó còn nằm trong túi vải thì Đông Quân, ngươi cuốn gói khỏi Bắc vực.”

Đông Quân: “…”

Đây là trừng phạt, rõ ràng là trừng phạt!



Triết theo Bắc Thần vào khu nhà phía sau, sau đó phẩy tay ra lệnh cho thuộc hạ lui ra ngoài làm việc. Tiến đến chiếc ghế lớn bằng lông thú, Bắc Thần ngồi xuống. Tia nhìn lạnh lẽo quét qua gương mặt Triết, hắn biết ý, nhanh chóng trình bày sự việc.

“Bắc Vương, bên đó không xuất hiện bất kỳ dấu vết nào của hắn. Việc Ngài dặn dò thuộc hạ đã làm xong. Đến giờ vẫn chưa xác minh được. Những dấu vết Ngài từng thấy trước đó đều đã bị hủy. Thuộc hạ thấy rất nguy hiểm. Bắc Vương, có lẽ hắn đang dần khôi phục nguyên trạng. Đến khi đó, e là chúng ta sẽ bất lợi.”

“Cứ để hắn hồi phục, như vậy càng thú vị.”

“Nhưng Bắc Vương, Ngài có nghĩ giống thuộc hạ?”

“Đúng, hắn đang muốn đùa bỡn chúa tể.”

Bắc Thần đi thẳng vào trọng điểm, anh biết Triết tinh ý, đã nhận ra. Kẻ đó đang cùng Richard chơi trò mèo vờn chuột. Đột ngột xuất hiện để lộ dấu vết rồi cũng khôn khéo biến mất tiêu hủy mọi bằng chứng cho thấy sự tồn tại của hắn. Những người của Hội đồng không đáng tin cậy, có khi chúng đã nghiêng về phía kẻ đó cũng nên. Hội đồng luôn chọn kẻ mạnh nhất đăng ngôi chúa tể, nhưng cũng không hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh. Thứ chúng muốn vẫn là quyền năng. Chúng vẫn cần một… bù nhìn.

Đợi Triết đi ra ngoài, Bắc Thần liền bày ra nét mặt khó chịu.

“Vẫn còn ở lại à?”

Lời đang nói, dĩ nhiên là nói với cái người đang ung dung nằm trên một cái ghế mềm khác được đặt nơi góc phòng. Người đó dùng ánh mắt tà mị nhìn Bắc Thần, một tay nhấc ly thủy tinh trước mặt lên giơ ra trước, mời rượu. Trước thái độ không mấy thiện cảm của Bắc Thần, người đó cười cợt nhã rồi từ tốn nâng ly, một hơi uống cạn.

Dù trong ly không phải là rượu, mà là máu tươi.

Bắc Thần chọn đại một thứ trong tầm mắt, nhặt lên ném thẳng về phía người đó.

“Cút về Tây vực đi.”

“Ha ha ha, bực bội gì chứ!” Nhanh nhẹn né sang một bên, Tây Độc cười ha hả. “Tôi thấy ở Bắc vực thú vị phết, không nhàm chán như Tây vực của tôi. Mỗi ngày nhìn cách cậu đối đãi thuộc hạ, tầm nhìn được mở rộng không ít. Bắc Thần, dù sao cậu ở đây cũng không có người nói chuyện cùng, tôi đến giúp cậu mua vui.”

Thú thật Tây Độc cảm thấy ở Bắc vực vui hơn nhiều so với Tây vực của anh. Đám thuộc hạ của anh suốt ngày chỉ biết mặt nặng mày nhẹ, càm ràm đủ điều, nhăn nhó nghiêm túc. Anh thực sự hoài nghi, có phải trước đây khi lựa chọn thuộc hạ, hai khu vực Tây và Bắc đã tuyển lầm người hay không? Thuộc hạ ở Bắc vực và Tây Độc rất hợp gu, từ kiểu nói chuyện cho đến tác phong làm việc. Còn thuộc hạ ở Tây vực của anh thì cứ như là đám oan gia, riết không biết anh là thủ lĩnh hay chúng là thủ lĩnh.

Bắc Thần nhăn mày: “Coi lại cách hành xử của cậu đi, Tây Độc. Bộ dạng làm chủ của cậu thật đáng khinh, đến mức đám thuộc hạ của cậu phải nài nỉ tôi cải cách lại con người của cậu. Chúng nói cậu không đáng mặt Tây Vương.”

Tây Độc xụ mặt: “Cậu mới không đáng mặt Bắc Vương, thuộc hạ của cậu còn nói thầm với tôi là cậu theo chủ nghĩa hoàn hảo quá cao, mặt mày như đưa đám, không có khiếu hài hước, chúng cứ nhìn mặt cậu đã thấy giảm thọ mười năm.”

“Kẻ nào nói?”

“Thằng nhãi Đông Đông gì đó!”

“Đông Quân?”

“Không rõ, dù sao cũng là thuộc hạ của cậu, tôi không rành.”

Nghe tới đây, Bắc Thần hận không thể nhào qua xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo của Tây Độc để coi bên dưới lớp mặt nạ làm bằng da người kia là thứ bùn nhão gì. Hậm hực xoay người, Bắc Thần nằm xuống ghế, không thèm để ý tới Tây Độc. Trên dưới các khu vực, mỗi một tên thuộc hạ có danh xưng hay chức vụ ra sao, thủ lĩnh khắp nơi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cái gì mà thuộc hạ của cậu, tôi không rành? Ti tiện.

Im lặng một lúc, Tây Độc chợt nói: “Bắc Thần, hay chúng ta đi Trung Đông giành địa bàn đi. Làm một vố lớn xem chúa tể có trầm trồ. Richard thường hay dùng Trung Đông đe dọa chúng ta, đợi chúng ta cướp được khu vực Trung Đông rồi, xem xem anh ấy còn có thể bảo chúng ta đi đâu được nữa. Ý kiến không tồi đúng không?”

Hé mắt, Bắc Thần quăng cho Tây Độc cái lườm sắc lẻm: “Đi Trung Đông?”

Tây Độc nghiêm túc: “Đúng là có hơi lo, nhưng dù sao cũng phải thử.”

Bắc Thần nhếch môi, nét mặt khinh bỉ, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trung Đông là nơi thế nào, còn dám lớn miệng đòi giành địa bàn. Lũ ma cà rồng thuần chủng ở đó ra tay bẩn cỡ nào, ai mà không biết? Sự bất cần cùng bất phục tùng của chúng như một tòa tháp cao chọc trời, vùng đất Trung Đông thuộc về chúng, dù có là Richard cũng không thèm động tay tới. Richard chỉ tiện miệng nhắc về Trung Đông, vậy mà Tây Độc còn cho rằng chúa tể đang dòm ngó mảnh đất đó?

Quy luật nước sông không phạm nước giếng, lẽ nào không biết!

Dám quậy phá ổ kiến lửa, xem ra chỉ Tây Độc mới có lá gan lớn đó!

Bắc Thần đột nhiên lên tiếng: “Chi bằng đi bờ biển Tây Nam còn tốt hơn.”

“Vậy đi thôi.”

“Bây giờ không có hứng.”

“…”

Mẹ nó, thằng nhãi này!

Phỉ nhổ Bắc Thần ở trong lòng, Tây Độc nằm dài ra ghế, chán nản thở dài.

Lần bị phạt này nếu kéo dài ngàn năm, anh sẽ buồn chán mà đột tử mất!



Dinh thự Hym.

“Có chuyện này sao?”

Ung dung ngồi trên ghế, Dave hồ nghi hỏi lại. Ông không nhanh không chậm uống cạn ly máu đầy trong tay rồi đưa mắt theo dõi hướng bay của mũi tên. Tên gỗ lao vun vút giữa không trung, tạo ra một đường cong có độ hoàn hảo, tiếp đến hạ cánh trúng hồng tâm. Khả năng dùng cung của Diệp Vy đã được cải thiện không ích, cô nhóc này bề ngoài có vẻ mảnh mai yếu ớt nhưng nội tâm lại kiên trì lạ thường. Tập luyện đến độ quên cả thời gian, có khi ông không mở miệng bảo dừng thì cô cũng không dừng lại nghỉ ngơi. Dù sao cũng chán, nhìn cô bắn cung còn có chút ý vị.

“Vậy cháu định sẽ thế nào?”

Diệp Vy buông cánh cung xuống, mở miệng nói: “Ngài có thể nói giúp họ không?”

Dave nhàn nhạt nhếch môi: “Chưa chắc Richard sẽ đồng ý.”

“Nhưng bọn họ điều là thuộc hạ đắc lực của anh ấy, bỏ đi như vậy, không tốt.”

“Làm sao? Ta có thể hiểu nét mặt này của cháu là đang lo lắng cho Richard hay không? Diệp Vy, cháu không biết rồi, lâu đài DW có rất nhiều thuộc hạ mạnh. Mất đi hai cánh tay đắc lực, à không, phải nói là, bỏ hai cánh tay đắc lực đã cũ để thay bằng hai cánh tay mới. Richard không thiếu thuộc hạ trung thành. Bắc Thần và Tây Độc đã phạm tội lớn, phạt như thế còn rất nhẹ. Chúng ta không giúp được chúng.”

“…”

Kiểu logic lý luận này nằm ngoài khả năng tiếp thu của Diệp Vy.

Không còn tâm trí luyện tập, cô bước lại chỗ bóng râm ngồi phịch xuống. Dave nhướng mày nhìn cô, đến khi mắt dừng hẳn trên vết bầm tím ở cổ của cô, ông lại không nén nổi tò mò. Ông đã nghĩ qua cảnh tượng Richard biết Diệp Vy một mình đi đến Động sói, không tức giận đến độ muốn xé xác cô mới là lạ. Nhưng chỉ nhẹ nhàng bóp cổ, xem ra có hơi nhẹ tay. Nghĩ đến đây, ông chợt hắng giọng.

“Ngoài việc để lại vết thương trên cổ cháu, Richard không còn làm gì khác sao?”

Diệp Vy trợn mắt, không dám nhìn sang Dave.

Bỗng, ông lại nói: “Ra tay nhẹ quá!”

“…”

Kiểu an ủi này nằm ngoài khả năng dự đoán của Diệp Vy.

Cô hết hứng thú với mọi chuyện, phủi phủi quần áo đứng lên.

Dave nói thêm: “Lẽ nào mềm lòng?”

“Đại Công Tước, anh ấy không giết cháu, Ngài không vui sao?”

Giọng nói ấm ức của Diệp Vy vang lên bên cạnh, Dave nhoẻn miệng cười hà hà một cách vô tâm rồi khoan khoái đứng dậy. Ánh mắt bắt trúng một tia nhìn lạnh ngắt cách đó không xa, ông nghi ngờ ngó nghiên thì thấy bóng dáng cao lớn đi thẳng vào dinh thự của ông mà không thèm nhìn qua Diệp Vy lấy một lần. Dave nhìn chằm chằm Diệp Vy hồi lâu, nhận thấy cô không phát hiện thì bỗng nở nụ cười.

Chấp tay ra sau lưng, ông nói: “Richard làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, thay vì giết cháu, thằng bé sẽ giữ lại mạng cháu, từ từ chơi đùa. Đối với những kẻ không gây được hứng thú, Richard giết rất nhanh. Nhưng gặp được những kẻ chán sống không biết trời cao đất dày, khiến thằng bé chướng mắt căm ghét, chắc chắn sẽ bị tra tấn đến mức không thể chết được. Còn sống thì mới có thể hành hạ tiếp.”

“…”

Lời lẽ sắc bén này không nằm trong phạm vi quản lý của Diệp Vy.

Dave cười thích thú, lướt qua Diệp Vy rồi đi thẳng vào bên trong. Đột nhiên ông cảm thấy so với việc giáo dục cô cách bắn cung thì đả kích tâm hồn của cô sẽ khiến ông vui vẻ hơn. Biểu cảm của con người quá là đa dạng. Một gương mặt mà có thể xoay chuyển, biến hóa thành nhiều loại cảm xúc khác thường. Không giống như ma cà rồng bọn họ, lúc nào cũng mặt mày lanh tanh, đằng đằng sát khí.

Sao đến tận bây giờ ông mới phát hiện ra sự kiện này nhỉ?!?

Diệp Vy thở dài, mang cung tên theo, chậm chạp bước phía sau Dave.

Vào đến bên trong, cung tên còn chưa kịp bỏ xuống, Diệp Vy theo quán tính lập tức ngoái đầu nhìn sang bên phải. Richard nửa ngồi nửa nằm trên ghế dài, mi mắt khép hờ tựa như đang nghỉ ngơi. Trên chiếc bàn thủy tinh là một ly máu đầy vừa được thuộc hạ mang lên. Richard biết được cô đã vào. Anh biếng nhác ngồi dậy, đưa tay lấy ly máu còn nóng, ngửa đầu uống một hơi. Hết sạch. Diệp Vy bị động tác của anh thu hút, quên mất thứ anh đang thưởng thức là gì. Dường như nhìn lâu ngày lại thành thói quen, bây giờ thấy họ uống máu trước mặt cô, cũng chẳng có cảm giác.

Richard đặt chiếc ly sáng loáng lên mặt bàn kính, kế đến nâng người đứng lên.

Cô chưa kịp mở miệng, lại thấy anh ung dung đi thẳng vào một căn phòng.

Loại chuyện gì đây?

Dave sững người, nhìn anh đi ngang qua, không nói một lời. Nét mặt của Richard không lộ chút cảm xúc gì ngoài đôi mắt u ám và hơi thở lạnh đến rợn người. Đây là bộ dạng thường thấy của anh. Dave cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Đứa cháu này từ trước tới nay đều luôn khó chiều như vậy. Đến khi nghe được tiếng đóng cửa phòng vang lên, ông quay sang nói nhỏ với Diệp Vy: “Không phải đến đón cháu về sao?”

Diệp Vy lắc lắc đầu: “Anh ấy biết cháu sắp về nên mới tới đây.”

Dave vừa định ngồi xuống thì trong đầu đột ngột lóe lên một suy nghĩ khó tin. Ngay cả chuyện uy hiếp Richard, Diệp Vy bé nhỏ này còn dám làm thì còn chuyện gì cô không dám làm nữa? Dùng ngón trỏ quẹt qua khóe miệng, Dave bỗng thở dài thườn thượt, đáy mắt ra chiều tinh quái. Thấy bầu không khí chưa đủ lạnh, ông chợt cất giọng nhẹ nhàng. Âm thanh chứa đầy từ tính vang lên, khiến người nghe ngợp thở.

“Hai đứa cãi nhau?”

Cãi nhau?

Nếu cô dám cãi nhau với anh, chắc chắn cô đã có mười cái mạng!!!

“Mười cái mạng không đủ dùng đâu, cô phải bất tử mới chống chọi được.”

Nghe tông giọng khinh thường truyền tới từ sau lưng, Diệp Vy không cần nhìn cũng đủ biết là ai. Cái người chuyên đi sâu vào suy nghĩ người khác, công khai đọc trộm rồi bày ra bộ mặt dửng dưng như bản thân làm chuyện quang minh chính đại. Nếu anh ta không phải ma cà rồng… Mà thôi, có nghĩ thì anh ta vẫn biết. Diệp Vy đè bẹp những ý nghĩ trong đầu, ngoái đầu, lườm Vũ một cái sắc lẻm.
Như sợ cô chịu đả kích quá ít, anh cong môi nói thêm: “Chúa tể ra tay không đùa được đâu. Mười cái mạng rất nhanh sẽ bị dùng hết. Bất tử thì tốt hơn nhiều. Bị hành hạ đến chết cũng không thể chết. Cô cẩn thận đi. Kiểu người như cô, chết sớm lắm!”

“…”

Ma cà rồng đều độc mồm độc miệng vậy à?!

Vũ kéo khóe miệng rộng hơn, phất tay: “Khen khéo thật!”

“…”

Diệp Vy nhẫn nhịn, không thèm đôi co với Vũ. Cô dán mắt nhìn chòng chọc vào cánh cửa đang đóng chặt, hận không thể biến mắt mình thành tia laser, đem cánh cửa chọc thủng một lỗ, nhìn xem người bên trong đang làm gì. Từ sau ngày hôm đó đến giờ, lúc nào chạm mặt nhau, Richard đều lập tức xoay người bỏ đi. Diệp Vy không ngốc tới mức không nhìn ra, anh đang cố tình tránh mặt cô. Đáng ghét!

Nhưng… tại sao anh tránh mặt?

Lẽ ra người tránh mặt nên là cô mới phải!

Chuyện đó… không phải cô là kẻ xấu hổ nhất hay sao?

Nghĩ lại, cũng đâu do cô kháng cự, là anh tự dừng mọi hành động. Lúc đó cô như cái banh bao mềm yếu, bột bánh bao cũng bị anh nhào nặn đến nhũn ra, sức lực để ngăn anh lại cũng không còn, ý chí minh mẩn còn bay sạch. Anh biến cô thành kẻ ngốc phờ phạc, nằm bất động trên giường, rồi lạnh nhạt bỏ đi mất. Diệp Vy hoàn toàn không lý giải được. Cô khiến anh chán như vậy? Hay do cô không đủ da đủ thịt làm anh hứng thú? Hay cơ thể cô cứng đờ nên anh không muốn tiếp tục? Nhưng rõ ràng rất mềm, bị anh hành hạ đến mềm nhũn. Hay… cô không có… đường cong?

Lòng tự trọng đột nhiên dâng cao, Diệp Vy giận tím mặt.

Mất hứng lắm sao?

Hít vào một hơi lạnh, cô tiến thẳng tới cửa, đưa tay lên định gõ.

Cạch.

Bên trong bất ngờ được mở ra, Richard đứng trước cửa, nhíu mày nhìn cô.

Trông thấy dáng vẻ lạnh nhạt của anh, mọi dũng khí của Diệp Vy tiêu tan sạch sẽ không còn chút dấu tích. Cô đứng im như tượng, trừng mắt nhìn anh. Anh như hiểu được ý nghĩ của cô, đột ngột đóng sầm cửa lại. Tiếng vang lớn khiến Diệp Vy giật nảy người, luồng gió vừa quạt qua mặt cũng lạnh đến rợn người. Cô còn chưa nói năng gì, người đàn ông này, có cần đối xử với cô thô bạo như vậy không?

Diệp Vy nghiến răng, đập mạnh tay lên cửa.

Rầm rầm rầm

Dave nín cười, quay mặt sang hướng khác.

Vũ đưa tay sờ mũi, đi về một góc.

Rầm rầm rầm

Cạch.

Một lần nữa, cánh cửa được mở ra, Diệp Vy vội thu lại bàn tay còn giơ lên giữa không trung định gõ mạnh lên cửa. Cô khịt khịt mũi, từ ngữ lại nghẹn ở cổ. Richard cau mày nhìn cô chằm chằm, được một lúc lâu, anh nhàn nhạt hỏi: “Đau không?”

Cô mím môi, nhất quyết không thừa nhận mình đau.

Anh hài lòng gật đầu, trực tiếp đem cửa đóng lại.

Nhanh như cắt, Diệp Vy dùng tay chặn ngang cánh cửa. Lực đóng cửa của anh không hề nhẹ. Chỉ kịp nghe cô kêu lên một tiếng “A” rồi vội vàng rụt tay về. Diệp Vy đau đến nín thở, mặt mày tím tái. Cô rưng rưng nước mắt nhìn bàn tay ngọc ngà đang dần chuyển sang màu đỏ, rồi đau nhức. Hận không thể đập cánh cửa vào mặt anh.

Richard mở cửa, động tác còn nhanh hơn lúc đóng lại. Nhưng anh chỉ nhanh chóng mở cửa, trừng mắt cảnh cáo hành động ngu xuẩn của Diệp Vy. Không hề giống như những lần trước, chạm vào cô, cẩn thận xem xét vết thương của cô. Liếc đến vết đỏ chói mắt trên tay cô, anh hơi cau mày, giọng nói có chút khó nghe: “Đau không?”

Diệp Vy rơm rớm nước mắt, lí nhí: “Đau…”

Đồ độc ác!

Cô nhìn anh, sợ anh sẽ lại đóng cửa, vội nói: “Em biết sai rồi, anh đừng giận.”

Anh bỏ tay khỏi cánh cửa, bình thản: “Tôi không giận.”

“Sau này em không đến Động sói nữa.”

“Chuyện tôi đã bỏ qua, em còn muốn nhắc lại?”

Diệp Vy lập tức hét lên: “Vậy tại sao anh tránh mặt em?”

Richard đen mặt, trầm giọng: “Tôi không tránh em.”

“Anh có tránh.”

“…”

“Anh nói đi, rõ ràng là anh cố tình tránh mặt em.”

“Vy, tôi từng nói, không được phép tùy tiện chạm vào tôi, em nhớ hay quên?”

Giọng của anh âm u như tiếng vọng của một cơn cuồng phong, lạnh lẽo như mực nước sâu ngàn dặm khuất mình dưới đại dương. Diệp Vy cảm thấy cánh tay không còn đau nhiều như trước, thay vào đó, trong lòng khó chịu nhiều hơn. Nếu ghét cô chạm vào anh thì cứ nói thẳng từ trước có phải hay không. Chợt, nhớ đến vị hôn thê nào đó của anh, dù anh phủ nhận… Nét mặt Diệp Vy trầm lắng, trở nên khó coi.

Cô bĩu môi: “Không chạm thì không chạm.”

Anh lại nói tiếp: “Không được đến gần tôi trong phạm vi một mét.”

Diệp Vy: “…”

Anh tiếp tục: “Tái phạm, tôi quăng em vào ngục tối.”

Gần như ngay lập tức, Diệp Vy tự giác lùi ra sau, tạo khoảng cách với anh.

* * *

“Chán thật!”

Nằm dài ra, Tây Độc thiểu não thở dài. Anh gác tay sau cổ, ánh nhìn mông lung rơi vào không trung. Ăn nhờ ở chỗ của Bắc Thần chưa được mấy ngày thì bị đuổi đi, vì giữ thể diện nên anh đành ngậm đắng nuốt cay, im lặng từ biệt Bắc vực. Về Tây vực thậm chí còn thê thảm hơn. Lũ ma cà rồng ở đây suốt ngày lầm lầm lì lì, gặp anh thì hành lễ, xong thì xem như không có chuyện gì xảy ra, khiến Tây Độc chết nghẹn.

Dương mang theo một con mồi trở về, tống vào nhà giam.

Dương là một trong những thuộc hạ tâm đắc của Tây Độc, là một nàng ma cà rồng thuần chủng xinh đẹp nhưng tính tình quái đảng không khác gì đàn ông. Thuật phép của Dương… nếu tính theo cấp bậc… thì có lẽ nằm ở bậc 6. Dương ở Tây vực thay thế Tây Độc giải quyết rất nhiều chuyện quan trọng, còn giúp anh trừng trị những tên thuộc hạ cứng đầu nhất. Phụ nữ đáng sợ. Nữ ma cà rồng còn đáng sợ hơn.

Thuật phép của ma cà rồng chia làm 10 cấp bậc, tính theo thứ tự từ yếu nhất đến mạnh nhất. Richard sở hữu thuật phép bậc 10, cùng với đó còn có Đại Công Tước và Vương Quân. Hội đồng có hai cấp bậc, bậc 9 và bậc 10. Tây Độc có thuật phép nằm ở bậc 7, cùng cấp độ với Bắc Thần. Thiên ở bậc 9. Còn Hải Lam, không cần phải nói, một đứa nhóc ham chơi như cô chắc chắn thuật phép chỉ có thể ở bậc 4.

“Tây Vương.”

Nghe Dương gọi, Tây Độc đưa mắt nhìn.

Cô nàng nhìn anh hồi lâu, nghiêm chỉnh cất giọng: “Thuật phép của Ngài đã tăng được bậc nào chưa? Theo như thuộc hạ được biết, gần đây lâu đài DW đang xảy ra một số chuyện tế nhị. Có người đã bị phế truất. Còn bị đuổi đi. Thuộc hạ luôn luyện thuật hằng ngày, đang định năm sau đến DW tự mình ứng cử vị trí Tây Vương.”

Tây Độc: “…”

Dương nói tiếp: “Tây Vương, Ngài thấy sao?”

Lông mày Tây Độc co giật liên hồi, anh nghiến răng: “Dương, ngươi cút đi.”

“Tây Vương, thật ra bọn thuộc hạ luôn rất hoan nghênh Ngài về Tây vực. Nhưng nếu ở lâu quá thì lại là chuyện khác. Tây Vương có được ngày hôm nay, là vì trước đây luôn hết lòng vì chúa tể. Không thể chỉ vì một chút sai lầm mà lầm đường lạc lối như vậy. Ngài nên quay về lâu đài, thật lòng quỳ xuống nói xin lỗi chúa tể.”

Thụ Nhân từ xa đi tới, miệng nói không ngừng nghỉ. Đến khi đã đứng trước mặt Tây Độc, hắn nhoẻn miệng cười, một nụ cười sáng lạng làm gương mặt hắn trông càng yêu nghiệt. Tây Vương của hắn là người dễ kích động, chỉ cần nói khích vài câu thì sẽ bày ra bộ dạng muốn giết người. Hắn có lòng tốt muốn Tây Vương mau quay về nhận lỗi trước chúa tể nên mới ngông cuồng quên phép tắc. Cũng là vì, Thụ Nhân giống như lũ thuộc hạ ngoài kia, không muốn ngày ngày nghe Tây Vương lải nhải.

Tây Độc giận dữ nghiến răng ken két: “Các ngươi…”

Mẹ nó chứ, Tây vực không phải địa bàn của anh sao?!?

Dương lên tiếng: “Tây Vương, Ngài nên để dành sức lực phục vụ chúa tể.”

Ầm

Một luồng bá khí mạnh mẽ nhắm thẳng vào Dương, cô nàng nhanh nhẹn nâng người né sang một bên. Bá khí đánh vào thân cây phía sau, khiến nó đổ xuống, tạo ra mớ âm thanh hỗn lộn ồn ào. Một làn bụi nghi ngút bốc lên. Tây Độc hầm hầm nhìn tác phẩm của mình rồi lại liếc mắt sang Dương. Lũ thuộc hạ bên ngoài nghe thấy âm thanh lớn thì kéo nhau chạy vào, thấy cảnh tượng trước mắt, chúng đen mặt.

Thụ Nhân đưa tay đỡ trán: “Lại phải dọn.”

“Nuôi các ngươi đúng là sai lầm.”

“Tây Vương hình như nói ngược rồi, là chúng thuộc hạ nuôi Ngài mới phải.”

“…”

“Con mồi cũng là từng thuộc hạ ở đây bắt về, rất tốn thời gian.”

“…”

Đây là loại nghiệp gì vậy?

Thụ Nhân ngoắc tay bảo một tên thuộc hạ đến, sau đó hắn nhận lấy cái túi lớn từ tên thuộc hạ rồi mang tới đưa cho Tây Độc. Trừng mắt nhìn một túi lớn được đặt vào tay mình, Tây Độc tức đến không còn lời nào để nói. Từ khi nào mà địa bàn của anh đã không còn là của anh thế này? Làm phản rồi! Làm phản rồi! Ngay từ đầu, thu nhận đám thuộc hạ xất láo chính là một sai lầm nghiêm trọng. Nhưng Tây Độc không hề nhận ra, thuộc hạ của anh, từng tên, từng tên, có được ngày hôm nay, chính là nhờ một phần công lao của anh khổ luyện mà ra. Chúng quả thật rất sùng bái anh.

“Tây Vương, đây là những loại trái cây ngon nhất mà thuộc hạ đã cho người lựa chọn tỉ mỉ. Ngài đem về lâu đài làm quà, trước là lấy lòng chúa tể, sau là chia cho mấy anh em ở đó cùng ăn. Tây Vương, đi đường thong thả. Thuộc hạ ở Tây vực đợi tin tốt từ Ngài. Ngài cũng chăm luyện thuật phép vào, đừng để bị vượt mặt.”

Vụt.

Một làn gió sượt qua tai, Tây Độc nhăn mặt, không thèm xoay người.

Bắc Thần ung dung đáp xuống phía trước, đưa mắt theo dõi cuộc vui. Anh biết hết những thuộc hạ của Tây Độc, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thú vị như vừa nãy. Hóa ra đây chính là lý do khiến Tây Độc không muốn trở về Tây vực. Đám thuộc hạ này không tồi, có thể xem xét thu nhận. So với lũ thuộc hạ của anh ở Bắc vực thì chúng còn giỏi hơn nhiều. Thái độ làm việc của chúng, anh rất tán thưởng.

“Bắc Vương.”

“Bắc Vương.”

Cả Dương và Thụ Nhân đồng thời nghiêm túc cúi người, giọng kính trọng.

Tây Độc hóa đá.

Phất tay, Bắc Thần nói với Tây Độc: “Về thôi.”

Có lẽ lúc này tâm trạng của Richard cũng đã bình ổn, dễ tiếp cận nói chuyện xin tha.



Richard không cho Diệp Vy chạm vào anh, nhưng anh lại có quyền chạm vào người cô. Anh không cho cô đứng gần anh trong phạm vi một mét, nhưng anh lại tự động tiến đến gần cô trong phạm vi anh đã đưa ra. Cô không được phép. Nhưng anh thì hoàn toàn được phép. Diệp Vy bất mãn nhìn chòng chọc vào người đàn ông đang bế cô lao nhanh quay nhiều rừng cây, nhìn đến khi mỏi mắt, vẫn tiếp tục nhìn.

Về lâu đài, anh bay thẳng vào đại sảnh rồi mới thờ ơ đặt cô xuống.

Diệp Vy hằn hộc xoay người định đi.

Anh chợt nói: “Cẩn thận tôi móc mắt em.”

Diệp Vy: “…”

Đồ bạo chúa không có lương tâm!

“Chúa tể, Bắc Vương và Tây Vương… à… hai người bọn họ đã trở về.”

Một tên thuộc hạ tiến đến thông báo, hắn vội vàng sửa miệng khi thấy ánh nhìn không mấy thiện cảm của anh chiếu đến. Giữa lúc hắn đang không biết nên làm gì tiếp theo thì nhìn thấy Diệp Vy tiến lại gần hắn. Cô còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã xuất hiện âm thanh độc lạnh chứa đầy sát khí. Dọa cô không dám cử động.

“Không được cho chúng vào.”

“Chúa tể… chuyện này… thật ra… họ đã vào rồi ạ!”

Tên thuộc hạ đó không có ý chọc giận đế vương, chỉ là hắn cũng đã bị hai người nào đó uy hiếp nên đành mắt nhắm mắt mở chạy vào trình báo. Cái mạng nhỏ của hắn còn thua cả một con người. Mang theo ấm ức trong lòng, hắn ngậm ngùi ra ngoài.

“Bắc Vương, Tây Vương, thuộc hạ hết cách rồi!”

“Đúng là vô dụng.”

Lại còn bị mắng?

Tên thuộc hạ buồn bã cúi đầu, thề là tối nay sẽ đi giết vài con mồi.

Bắc Thần và Tây Độc đi vào đại sảnh, vừa hay còn nhìn thấy Diệp Vy. Họ đều có chung một ý nghĩ, nếu hôm nay không khiến Richard tha lỗi thì họ đành mặt dày quỳ xuống, không được nữa thì tiếp tục mặt dày ở lại, tiếp tục van xin. Nhưng nếu có Diệp Vy ở đây, không cần nghĩ nữa, chỉ cần nắm đúng trọng tâm là được. Cách này tuy có hơi… bỉ ổi, ai bảo Diệp Vy được lòng Richard, họ đành đạp cô xuống.

Thế là Tây Độc làm ra vẻ mặt bình thường nhất, cười với Diệp Vy: “Ồ, lâu lắm rồi mới gặp lại em. Vẫn còn sống là anh vui rồi. Dạo này anh có việc nên không thường xuyên có mặt ở lâu đài, em không buồn chán phát điên đó chứ, Diệp Vy?”

Bắc Thần ho nhẹ, liếc mắt nhìn cô: “Tập luyện thế nào rồi?”

Diệp Vy cười hớn hở, nói với Bắc Thần: “Bắc Vương, tôi bắn cung tốt hơn rồi. Đại Công Tước nói có tiến bộ, nhất định anh sẽ hài lòng. Sau này anh không bị mất mặt nữa. Tôi có thể khiến anh hãnh diện. Là một học trò giỏi nhất của anh.”

Bắc Thần: “…”

Chỉ hỏi một câu, có cần hào hứng vậy không?

Đột nhiên Diệp Vy nhào qua chỗ Tây Độc, dùng tay đấm vào vai anh: “Mấy chiêu của anh đúng là lợi hại, vài ngày trước em đã dùng nó đấu với một tên ma cà rồng lạ mặt. Tuy em bị thương nhưng tên đó cũng không tránh khỏi. Em đâm được hắn.”

“Ồn ào.”

Diệp Vy im bặt.

Richard thẳng thừng cắt ngang cuộc trò chuyện thân mật của ba người dưới đại sảnh rồi quay phắt đi. Ở trước mặt anh sao không nhiệt tình như vậy đi? Cứ gặp thuộc hạ của anh thì hai mắt sáng như đèn ô tô, đáy mắt như chứa sao, lấp la lấp lánh. Không phải anh nể tình thì đã móc mắt cô cho quạ ăn, để cô mù luôn cũng tốt.

“Quay về làm gì?”

Lời vừa dứt, hai người bên dưới bất ngờ quỳ xuống.

Trước hành động của Bắc Thần và Tây Độc, Richard coi như không thấy.

Diệp Vy ngây ra, sau một lúc liền quỳ xuống bên cạnh Tây Độc.

Richard trừng mắt với cô: “Vy, trước khi tôi nổi giận, về phòng đi.”

“Anh còn muốn phạt bọn họ cái gì nữa? Không phải họ đã biết lỗi, bị đuổi đi cũng không trách anh, quay về là tỏ ý hối lỗi xin anh bỏ qua. Richard, anh không cần em cũng được. Nhưng Bắc Vương và Tây Độc đều là những thuộc hạ trung thành của anh, biết sai đã sửa, anh có thể khoan dung độ lượng, tha cho họ một lần không?”

Bắc Thần: “...”

Tây Độc: “…”

Richard thâm trầm nhìn Diệp Vy: “Tôi nói không cần em?”

Diệp Vy định nói gì đó, Richard lại đứng lên.

“Em muốn xin tha cho bọn họ, được thôi. Vào ngục tối năm ngày. Vy, em đừng quên, em vẫn còn nợ tôi một lời thách đấu về việc bắn cung. Tổng số ngày em phải sống trong ngục tối là tám ngày. Nếu chấp nhận thì bây giờ có thể thực hiện.”

Một giây sau đó, Diệp Vy đứng ngay ngắn một bên, cách xa Bắc Thần và Tây Độc.

Hai người họ trợn mắt nhìn cô.

Cô đứng vững như bàn thạch, nghiêm túc nhìn Richard.

Richard hài lòng cất giọng: “Hai ngươi…”

“Tám ngày thì nhiều quá!”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, như đang chờ đợi.

Cô nói tiếp: “Richard, chúng ta thi đi, ngay bây giờ.”

Đáy mắt vụt qua một tia sáng nhàn nhạt, anh tà ác nhếch khóe môi lên.

Diệp Vy không thấy, tiếp tục: “Nếu em thắng, anh tha cho hai người họ.”

Anh chậm rãi nhắc: “Còn nếu em thua?”

Cô suy nghĩ: “Nếu thua… thì anh quăng em xuống hồ bơi ở dinh thự Hym.”

Ngạt nước vẫn tốt hơn bị nhốt trong ngục tối.

Richard cười cười, nét mặt trào phúng: “Để em dưới đáy hồ tám ngày?”

Diệp Vy: “…”

Chưa đầy năm phút sau, tất cả ma cà rồng trong tòa lâu đài đồ sộ đã nghe ngóng được một tin tức khó tin nhất từ trước tới nay. Họ đồng loạt đổ bộ đến sân tập nằm trong con đường dẫn đến kho vũ khí. Không phải họ muốn đến để xem chúa tể bắn cung, họ chỉ đến để xem dung mạo của kẻ đã cả gan thách đấu với Ngài. Lúc biết được đó là Diệp Vy, đám ma cà rồng nhàn hạ cười khinh. Không có kết quả tốt!

Ở Tiêu Dao, tài nghệ bắn cung của Bắc Thần không một ai có thể bì kịp. Án phạt vẫn còn nhưng việc làm trọng tài và án phạt vốn không liên quan. Tây Độc không có nhiều kiến thức về lĩnh vực này, đành im lặng đứng một bên. Richard không nói gì, đi về phía cung tên, tùy tiện chọn bừa một loại cung và ba mũi tên cùng bộ. Diệp Vy nhặt lấy chiếc cung tên vẫn thường hay dùng để luyện tập rồi ra đứng cạnh anh.

Bắc Thần hắng giọng, nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên chúa tể chấp nhận lời thách đấu của… một con người còn sống. Cho nên luật cũng sẽ không đơn giản. Có tất cả ba lượt bắn. Nếu ba mũi tên đều trúng mục tiêu, đạt. Nếu cả hai hòa nhau thì sẽ xem xét tốc độ bắn của từng người để quyết định người thắng cuộc.”

Diệp Vy lẳng lặng gật đầu: “Bắc Vương, tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

Bắc Thần tỏ vẻ quan ngại: “Diệp Vy, thường ngày tập luyện, đã khi nào cô tập bắn mục tiêu động ở cự li gần chưa? Đừng nói với tôi là trong thời gian tôi không có mặt ở đây, cô chỉ ngày ngày luyện tập bắn bia đỡ thôi đấy? Nếu vậy… thật vô dụng.”

Bia đỡ là mục tiêu tĩnh, mục tiêu động mà Bắc Thần nhắc tới chính là lũ dơi đang bay đầy ngoài bầu trời kia. Anh nhắm mắt, cảm nhận hướng gió. Đợi đến khi xung quanh im lìm, anh chậm rãi mở mắt. Vì sao số phận của bọn họ lại gắn liền với cuộc thi không cân sức giữa chúa tể và một con bé không biết lượng sức mình như Diệp Vy? Lẽ ra nên cự tuyệt mới đúng! Nhưng nếu anh lợi dụng hướng gió giúp cô thì việc chuyển bại thành thắng… Nghĩ thầm, Bắc Thần đảo mắt nhìn qua Richard.

Bỏ đi, người Diệp Vy thách đấu là chúa tể!

Cuối cùng, theo luật được đề ra, hai người phải cùng nhau bắn ba mũi tên.

Thứ nhất, tốc độ ai nhanh hơn thì đạt một điểm cộng.

Thứ hai, tư thế kéo cung đẹp mắt thì đạt một điểm cộng.

Thứ ba, tư thế thả tay cầm phần đuôi của mũi tên đẹp mắt thì đạt một điểm cộng.

Diệp Vy nâng cung tên lên, nheo mắt, nhìn thẳng về phía bia đỡ.

Bắc Thần khó hiểu nhìn cô: “Cô nhắm đi đâu đấy?”

Cô bất mãn: “Tôi không nhắm trúng anh là được.”

Mặc dù mũi tên đang hướng thẳng vào người Bắc Thần, không hiểu sao cô có thể bình tĩnh tốt ra câu nói đó. Cứ cho rằng bia đỡ nằm sau lưng Bắc Thần, nhưng mục tiêu của bọn họ là lũ dơi trên trời, cô nhắm vào bia đỡ làm quái gì! Đưa tay xoa xoa trán, Bắc Thần cố nhịn, nói nhỏ: “Diệp Vy, cô nghĩ mục tiêu là bia đỡ à?”

Vụt.

Vèo.

Lời vừa dứt, bên kia đã nghe thấy âm thanh mũi tên lao nhanh vào gió. Diệp Vy ngoái đầu nhìn Richard, anh nhẹ nhàng nở nụ cười sâu lắng. Ba mũi tên của anh mất hút sau âm thanh xé gió vừa rồi, đường bay cong vút hoàn hảo đến khó tin. Cô đưa mắt nhìn theo tầm ngắm bắn của anh, tiếp đó tròn mắt kinh ngạc. Bia đỡ nằm ở đằng kia, anh nhắm bắn lên trời làm gì? Cô khó hiểu nhìn chằm chằm vào người anh.

Bắc Thần rốt cục nhịn hết nổi, đành nói: “Đã thi thì phải chọn mục tiêu động.”

Diệp Vy lắp bắp: “Cái gì… là… mục tiêu… động?”

“Dơi.” Đáp gọn, Richard lùi về sau: “Đến lượt em.”

Không phải chứ?!?

Đặt mũi tên lên ngón trỏ, Diệp Vy nghiến răng chuyển hướng bắn. Cô nghiêm túc quan sát hướng bay của lũ dơi nhỏ nhí trên trời cao, thân thể cứ thế nhích từng chút từng chút, cánh tay cầm cung cũng dịch chuyển không ngừng. Bình thường là một tấm bia không biết cử động, bây giờ đổi lại là… Làm sao mà bắn trúng? Diệp Vy cắn chặt môi, dùng sức kéo mạnh mũi tên rồi thả ra. Lực đạo không đủ. Mũi tên lao vèo lên cao rồi đột ngột hướng thẳng xuống đất. Lướt gió. Chỉ là lướt gió.

Lũ ma cà rồng bấm bụng nhịn cười.

Lần thứ hai ngắm bắn, mũi tên của Diệp Vy đã bay chạm đến đám dơi.

Lần thứ ba ngắm bắn, mũi tên của Diệp Vy cũng đã bay chạm đến đám dơi.

Bắc Thần xoay người hạ lệnh cho một tên thuộc hạ bay đi nhặt cung tên về. Mấy giây sau, hắn thần tốc xuất hiện. Bên tay trái là ba mũi tên đơn độc. Bên tay phải là xác chết của một con dơi, ba mũi tên ghim thẳng vào phần bụng. Không cần giải thích cũng đủ biết kết quả như thế nào. Rõ ràng và minh bạch. Bắc Thần đen mặt nhận lấy ba mũi tên và xác chết của con dơi đáng thương, định tuyên bố kết quả.

Richard trầm giọng nói, tiếp đó xoay người: “Truyền lệnh ta, khôi phục lại chức vụ cho Bắc Vương và Tây Vương, Vũ vẫn tiếp tục làm Thống lĩnh, đến phía Đông giúp Nam Vương quản lí thuộc hạ. Chuyện này dừng lại ở đây. Ta mong rằng các ngươi không bao giờ tái phạm, hãy chuyên tâm hoàn thành trọng trách của mình.”

Diệp Vy nhìn cái xác dơi trong tay Bắc Thần, kinh ngạc thốt lên: “Vậy mà cũng bắn trúng? Không thể nào. Xa như vậy mà cũng giết được nó. Em đúng là… thiên tài.”

Lũ ma cà rồng: “…”

Richard chợt dừng bước, nhìn Diệp Vy: “Vy, mất mặt quá.”

Diệp Vy cúi đầu, nói nhỏ: “Anh mới là người mất mặt.”

Anh khẽ cười, giọng thoải mái: “Chút thể diện đó, tôi giúp em giữ lại.”

Lũ ma cà rồng cảm thán, hướng ánh nhìn ngưỡng mộ đến chúa tể của chúng. Đây là một bài học mà chúa tể đã dạy thêm cho chúng: Không nên so đo với con người trần tục. Dù kết quả là ma cà rồng sẽ thắng, nhưng đấu với con người để thắng thật không vinh quang, không có cảm giác đạt được thành tựu. Vậy cho nên, không cần so đo.

Đợi cho mọi người rời đi, Tây Độc cười sặc sụa vỗ vào vai Diệp Vy.

Sau đó, anh cũng ngoảnh mặt bỏ đi.

Diệp Vy bày ra nét mặt khó coi, thu dọn cung tên.

Bắc Thần tiến đến phía sau cô: “Khoan dọn đã, tôi chưa cho phép cô về phòng.”

“Bắc Vương, tôi thắng rồi!”

“…”

“Bắc Vương, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi về phòng đây.”

“Diệp Vy, não cô bị úng nước à?”

Thấy Bắc Thần nghiến răng, Diệp Vy buồn rầu ngồi thụp xuống. Giả vờ như thế đủ rồi. Cô không thể tin được. Richard là chúa tể, nhưng ở trước mặt những thuộc hạ của mình lại buông xuống tôn nghiêm, thẳng thắn nhận thua cuộc, dù ba mũi tên trên xác chết con dơi thuộc về anh. Cô nghĩ rất nhiều thứ trong đầu. Anh nhận thua là vì muốn giữ Bắc Thần và Tây Độc ở lại nhưng không tìm được cách, đành thông qua cuộc thi với cô để giữ lại họ? Anh nhận thua là vì thấy khả năng bắn cung của cô quá sức tệ hại, nên thấy chiến thắng này không đáng nữa? Hay là vì…

“Chúa tể nhận thua là vì cô.”

Nghe giọng nói nghiêm túc của Bắc Thần, Diệp Vy bất giác ngẩng đầu.

Anh nói tiếp: “Vì là cô, nên Ngài không cần phải thắng.”

Diệp Vy đứng thẳng người, nắm chặt cung tên.

“Thắng người phụ nữ của mình thì có gì đáng vui mừng?”

Bỏ lại câu nói đó, Bắc Thần hòa mình vào làn gió phía trước.

Diệp Vy ở lại sân tập bắn đến tận khuya. Cô tập luyện rất nghiêm túc. Mỗi mũi tên bắn ra đều mang nhiều quyết tâm. Cô không nhắm vào hồng tâm trên bia đỡ nữa mà thay vào đó, mục tiêu cô nhắm tới chính là mấy con dơi còn bay trên trời đêm. Tập luyện đến khi cánh tay mỏi nhừ, hai mắt căng thẳng. Cuối cùng, còn lại một mũi tên trên sân. Diệp Vy chậm chạp bước ra khoảng sân vắng, nhặt mũi tên. Cô lại tiếp tục giương cung ngắm bắn. Cùng lúc đó, một con quạ đen từ đâu xuất hiện.

Vút.

Vèo.

Bặt.

Mỗi tên hoàn hảo vẽ ra một vòng cung đẹp mắt, bắn trúng… con quạ đen.

Diệp Vy bị chính mình dọa, ngay ra một lúc. Đến khi định thần lại, cô mang theo cung tên chạy ra chỗ con quạ đang nằm giãy giụa. Dường như đã dùng hết sức lực cuối cùng, con quạ đột nhiên nằm yên, mắt vẫn mở, cả người cứng đờ. Con quạ có một đôi mắt màu đỏ huyết dụ xinh đẹp, chứa đầy mê thuật khó cưỡng. Diệp Vy hoàn toàn tỉnh táo, cô lấy ngón tay chọt chọt vào con quạ, xác định nó vẫn còn nhúc nhích thì mới thở phào nhẹ nhõm. Quạ ở núi Tiêu Dao đều có màu mắt này sao? Mắt màu đỏ… quạ có màu mắt này… hình như đặc biệt không bình thường.

Diệp Vy ngắm nhìn nó một lúc, nó cũng trừng mắt nhìn lại cô, như giao chiến.

Sau đó, cô mấp máy môi: “Tước…?”

“Tước là cục cưng của Richard.”

Cả người Diệp Vy lạnh toát, mồ hôi rịn ra trên trán. Câu nói của Thiên chờn vờn xuất hiện trong đại não, lượn qua lượn lại như một lưỡi dao vô hình. Diệp Vy khó xử nhìn Tước đang nằm trên đất, ngón tay run run lại chạm vào nó. Bây giờ là tình huống quái quỷ gì đây? Cô không thắng được anh nên quay sang bắn chết con quạ yêu quí của anh để báo thù? Nghĩ tới đây, Diệp Vy gượng gạo cười một cái.

Hải Lam từng nói Tước luôn xuất hiện cùng chúa tể, nhưng lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa bước ra, có lẽ lần này Tước chỉ xuất hiện một mình. Ngoái nhìn xung quanh một hồi, Diệp Vy dè chừng động vào mũi tên trên người Tước. Nó há miệng phát ra tiếng kêu yếu ớt, hai mắt mở to như hai ngòn ngọc, phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị. Cô ôm Tước vào lòng, chạy đi tìm Thiên. Tước mà chết, chắc cô cũng sẽ chết theo nó.

Khi nhìn thấy Diệp Vy hớt hãi chạy một mạch vào phòng mình, Thiên đứng sững người, cặp mắt dán chặt lên vật thể đang nằm yên trong lòng cô. Là Tước, cơ thể nó còn đang chảy máu, còn có một mũi tên ghim thẳng vào người. Thiên lập tức xoay người đóng cửa cái rầm, sau đó chỉ vào Diệp Vy: “Em nhặt nó ở đâu vậy?”

Cô sợ sệt nhìn anh: “Ngoài… vườn.”

Anh nói: “Sao nó bị thương?”

Cô thành thật: “Em… bắn nó.”

Thiên im lặng hai giây, sau hai giây ngắn ngủi, anh cướp lấy Tước từ tay Diệp Vy rồi quăng phịch xuống đất. Con quạ nhỏ giãy giụa liên tục, trên miệng bắt đầu xuất hiện vết máu. Diệp Vy sợ hãi, vội vàng ngồi xuống bên cạnh nó, không nhịn được nói Thiên vài câu: “Anh sao thế? Quăng mạnh tay như vậy không sợ nó chết à? Nó đột ngột bay qua lúc em đang tập luyện, ai mà ngờ… Em thật sự không cố ý.”

Khoanh hai tay trước ngực, Thiên trừng mắt: “Tước là quỷ, không phải quạ đâu.”

“Quạ… quạ…”

“Mày kêu cái gì? Có tin tao cho mày uống độc dược không hả?”

“Qu…ạ…”

“Diệp Vy, trước khi Richard phát hiện, mau vứt nó qua cửa sổ đi.”

Cô đứng phắt dậy, khó tin nhìn anh rồi nói: “Thiên, anh ác quá vậy?”

Thấy cô không hiểu, Thiên tận tình giải thích: “Hai năm trước, vào một đêm đầy sao, một tên thuộc hạ vô tình nhìn thấy Tước bị chó sói đuổi. Hắn biết khả năng của con quạ này nên không xen vào. Cuối cùng, Tước bị thương bởi chó sói, nó mang theo thương tích bay đến bên cạnh Richard với bộ dạng vô cùng đáng thương. Nó biết Richard yêu quý nên cọ cọ vào người cậu ấy rồi kêu lên vài tiếng yếu ớt. Sau đó nó bay qua đậu trên vai tên thuộc hạ nọ, mổ vào cổ hắn. Điều đó có nghĩa gì?”

Diệp Vy lắc đầu không hiểu, đợi anh nói tiếp.

Thiên dừng lại một lúc, quay sang lườm Tước: “Tước chính thức tố cáo hắn. Diệp Vy, em không biết đó thôi. Con quạ này cố tình để chó sói cắn nó một phát, để nó có cớ mách lẻo với chủ nhân là nó bị ức hiếp. Con sói đã sớm bị nó cắn chết. Còn tên thuộc hạ xui xẻo kia thì bị Richard đánh cho gãy chân. Từ đó về sau, hễ nhìn thấy Tước là hắn tránh đi. Mà con quạ này vì quá nhàn rỗi, cứ thích kiếm chuyện.”

Nghe xong câu chuyện của Thiên, Diệp Vy cảm thấy lạnh sống lưng.

“Quăng nó đi, càng xa càng tốt, không chết được đâu.”

“Quạ...”

Cạch.

Tiếng mở cửa khiến Thiên chết lặng, con quạ nhỏ đột nhiên nhảy phốc vào lòng Diệp Vy. Con quạ đáng nguyền rủa này nãy giờ cố tình kêu cứu, âm thanh của nó là thứ khiến Richard nhạy cảm nhất. Thiên quên mất điều đó. Không ngoài dự đoán của anh, người mở cửa chính là Richard. Thiên cảm thấy bản thân thừa thãi, tự giác chuồn ra ngoài, còn không quên tiện tay đóng cửa lại. Vừa đi vừa huýt sáo.

Cúi nhìn Tước giả bộ đáng thương, Diệp Vy bèn nói: “Richard, em…”

Lời còn chưa dứt, Tước đột nhiên kêu lên một tiếng rồi bay qua chỗ Richard. Nó dùng móng bám vào áo anh, sau đó cọ cọ bộ lông mềm lên người anh. Trong phút giây này, Diệp Vy đột nhiên phát hiện. Có con quạ nào khi đã trúng tên bị thương nặng như vậy mà vẫn còn kêu và bay được như Tước không? Thiên nói đúng, Tước không phải một con quạ, nó là con quỷ, một con quỷ đội lốt quạ. Thật sự luôn đó!

“Ngày càng lớn gan.”

Richard thấp giọng, đáy mắt lóe lên tia sát khí.

Diệp Vy sợ hãi lùi đến góc phòng.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô không bao giờ quên được. Trong lúc đầu óc vẽ ra cảnh tượng anh xông tới bẻ gãy chân mình thì Diệp Vy chợt nhìn thấy anh tiến thẳng tới cửa sổ bằng kính, không chút do dự đưa tay mở cửa, sau đó túm lấy Tước đang cọ cọ trước ngực, ném thẳng ra ngoài rồi đóng cửa cái rầm. Kế đó quay sang nhìn cô.

Cô mấp máy môi: “Tước… không phải cục cưng của anh sao?”

Anh nghĩ ngợi, đáp: “Bắt đầu từ bây giờ… không phải.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.