Chương trước
Chương sau
- --

“Nam Vương, chúa tể thế nào rồi ạ?”

Đứng một bên lo lắng, Mị Ảnh khẽ nhỏ giọng hỏi. Hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao phó đã lập tức chạy về DW thì đã lường trước sẽ bị chúa tể quở trách khi gặp mặt. Nhưng tòa lâu đài chìm trong yên ắng, bóng dáng một tên thuộc hạ cũng chẳng thấy. Hắn nghi ngờ định đến phòng chúa tể thì bất ngờ chạm mặt Ngài trên đường đi. Nhìn thần sắc không chút minh mẩn cùng cơ thể nặng trịch đang di chuyển của chúa tể, hồn phách hắn bỗng nhiên kích động. Kẻ nào to gan như vậy!?

“Ngươi ngồi xuống đó đi.”

Thiên hướng mặt về chỗ chiếc ghế ghế dài, ra lệnh cho Mị Ảnh.

“Vâng, Nam Vương.”

Hắn nghe theo, bước thẳng đến ghế.

“Nam Vương, thuộc hạ có thể hỏi chuyện này không ạ?”

“Nói.”

Thiên tập trung chữa trị, vừa tiến hành cầm máu vừa cố định miếng gạc trên ngực Richard khiến vết thương ngoan ngoãn khép miệng. Anh nhíu chặt mày, dùng bá khí ngăn chặn luồng khí huyết kì lạ đang đổ dồn về phía tim Richard. Loại bá khí này rất kỳ lạ, chúng hiện diện rồi lại biến mất một cách cổ quái, như đang đùa bỡn.

Mị Ảnh không chú ý nét mặt Thiên, cất giọng nói: “Tại sao chúa tể lại bị thương nặng đến vậy? Hắn đã xuất hiện rồi ư? Nhưng thuộc hạ cảm thấy vết thương đó không có dấu vết của bạc nguyên chất. Lẽ nào người ra tay sát hại chúa tể không biết chỉ có vũ khí bằng bạc mới có thể giết Ngài? Chúa tể sẽ không tha cho kẻ làm Ngài bị thương. Thuộc hạ vẫn không thể hiểu được. Rốt cuộc tại sao Ngài bị thương? Không có khả năng Ngài đánh không lại tên đó.”

“Mị Ảnh.”

Thiên gọi Mị Ảnh, nhưng lại nhìn vào Richard.

“Ngươi đi bao lâu rồi?”

“Ba tháng, thưa Nam Vương.”

“Phải rồi, ngươi không biết cũng đúng.”

Thiên đẩy mắt nhìn qua Mị Ảnh một lần, sau đó lại chuyển hướng. Vết thương ở bụng vừa có chiều hướng lành lại, thì xuất hiện một vết thương ở ngực. Cái cơ thể tốt đẹp mà tạo hóa ban cho chúa tể bị biến thành bộ dạng khó coi. Trong đầu hiện ra ý nghĩ điên rồ, chạy lướt qua não bộ như ánh sáng cứu rỗi. Thiên vo tay thành hình nắm đấm. Nếu anh thả Diệp Vy về thế giới con người. Mọi chuyện sẽ kết thúc.

Lấy từ trong hộp thuốc ra một viên con nhộng, Thiên đưa tay cậy hàm Richard ra rồi nhét viên thuốc vào miệng anh, ép anh nuốt xuống bằng mọi cách. Tận mắt chứng kiến toàn bộ hành động quá phận của Nam Vương, Mị Ảnh dù muốn ngăn cũng không dám lên tiếng. Vị trí của Nam Vương ở lâu đài không phải dạng vừa. Đắc tội với chúa tể sẽ chết không toàn thây, nhưng đắc tội với Nam Vương thì nhất định sống không bằng chết. Khả năng dùng độc dược của Ngài vang danh lừng lẫy.

“Nam… Nam Vương… cái đó…”

Liếc Mị Ảnh một cái sắc lẻm, Thiên gằng giọng: “Nghi ngờ ta?”

“Không, thuộc hạ không dám!”

“Thuốc ngủ.”

Mị Ảnh đần mặt.

Thiên xoay cổ tay tạo ra tiếng kêu rắc rắc, nói: “Tỉnh dậy chỉ làm vết thương trở nặng. Ngủ lâu một chút, thời gian tự lành cũng đến nhanh hơn.”

Kế đó, Thiên tiến đến xem xét vết thương trên người Mị Ảnh. Tên thuộc hạ này do Richard đào tạo, trí thông minh cũng tăng lên không kém. Những vết thương chằng chịt xuất hiện trên người Mị Ảnh có khả năng cướp mạng của hắn rất thấp. Cho thấy hắn phân biệt được nhiều đòn tấn công của kẻ thù. Biết phòng thủ kịp thời. Ngăn cản những đòn hiểm. Phản công đòn có kẻ hở. Đám ma cà rồng ở bờ biển Tây Nam trí lực thuộc hàng thượng phẩm. Ra tay vô cùng tàn ác. Mất hết tình đồng loại.

Mị Ảnh còn sống quay về núi Tiêu Dao, cam đoan là vì hắn đã bỏ chạy đúng lúc.

Bỏ chạy?

Đây không phải cách dạy của Richard.

Rắc một ít thảo dược lên vết thương của Mị Ảnh, Thiên tò mò hỏi: “Ngươi đã chạy?”

“Phải, thưa Nam Vương.”

Hắn xấu hổ thừa nhận.

Thiên cười: “Chúa tể dạy ngươi?”

“À, chuyện này… Trước lúc tập luyện cùng chúa tể thì thuộc hạ có cùng đám người của Tây Vương đánh một trận, không biết vì sao truyền đến tai chúa tể. Sau đó thuộc hạ đã hối hận. Chúa tể dùng rất nhiều chiêu thức đánh thuộc hạ, đánh đến thân tàn ma dại. Thuộc hạ còn tưởng mình đã chết. Dưỡng thương xong, chúa tể lại tiếp tục mang thuộc hạ đến khu giao đấu của ma cà rồng. Đòn tấn công của chúa tể vừa nhanh gọn lại dứt khoác, từng đợt từng đợt khiến thuộc hạ không kịp trở tay.”

Nghe đến đây, Thiên sững người: “Vậy mà ngươi không chết?”

“Ha ha, đúng vậy, thuộc hạ cũng cảm thấy quá kì diệu.”

“Ngay cả Bắc Thần cũng không thể chịu nổi quá năm chiêu từ Richard. Ngươi bị đánh cả ngày và vẫn giữ được mạng sống. Thể lực không tồi, rất thích hợp để bồi dưỡng. Nhưng chuyện ngươi bỏ chạy trong lúc đánh nhau? Giải thích xem.”

“Có chết cũng phải lếch xác về Tiêu Dao mới được chết.” Ngưng lại một lúc, Mị Ảnh nói thêm: “Chúa tể đã nói như vậy vào ngày thuộc hạ lên đường đến Tây Nam.”

Lông mày Thiên bắt đầu giật liên hồi, anh hỏi lại: “Vậy là khi thấy sắp không xong, ngươi bỏ chạy?”

“Đúng vậy, Nam Vương.”

“Ngươi chết chắc rồi.”

“Nam Vương, ý Ngài là sao, thuộc hạ không hiểu?”

“Ý của chúa tể rõ ràng như vậy mà ngươi không hiểu? Mị Ảnh, ngươi với chúa tể tập luyện nhiều ngày, ngươi phải để ý một chút chứ. Chúa tể nhìn ra được bản tính bảo vệ chính mình của ngươi, đến thời điểm ngươi cảm thấy mình sắp không trụ vững thì sẽ lập tức bỏ chạy, không phải à? Ngài nói vậy là để kiểm chứng lá gan của ngươi to bao nhiêu. Ngươi bỏ chạy khỏi trận chiến, về đến Tiêu Dao, chúa tể sẽ là người lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi đấy! Hiểu chưa hả, tên đần?”

Mị Ảnh đưa tay gãi đầu: “Nhưng… không phải chúa tể lo lắng cho thuộc hạ sao?”

“Hmph, lo lắng cho ngươi?”

Thiên hừ một tiếng, bày ra nét mặt ghét bỏ.

“Ngươi cho rằng chúa tể có tim à?”

Chớp mắt vô tội nhìn Thiên, Mị Ảnh không biết nên trả lời thế nào.

Người ta thường nói ví von những kẻ máu lạnh vô tình là người không tim, ngay cả ma cà rồng cũng hay bị nói là những kẻ không có trái tim. Nhưng Mị Ảnh, hắn là một ma cà rồng theo chủ nghĩa hiện thực. Dù là máu lạnh vô tình, tàn nhẫn hung bạo, ác độc thẳng tay, giảo quyệt gian manh, điêu ngoa xảo trá… Những kẻ như vậy ai cũng có một quả tim đập thình thịch không nghỉ ngơi trong lồng ngực. Không có tim thì không sống được. Mị Ảnh không ủng hộ cách nói của Thiên, vì hắn cho rằng chúa tể có tim. Chỉ là một quả tim lạnh. Bọn hắn cũng giống như vậy.



Cốc cốc cốc



Cốc cốc



Rầm

Bị tiếng động lớn đánh thức, Diệp Vy giật mình ngồi bật dậy. Cô đưa tay dụi dụi đôi mắt còn ngáy ngủ, không tự chủ há miệng ngáp một cái. Sống ở tòa lâu đài của ma cà rồng đã lâu, tuy bọn họ thường nhìn thấy nhau nhưng chưa từng có một ma cà rồng nào dám mò đến phòng của cô và gõ cửa. Bình thường bọn Tây Độc muốn tìm cô thì luôn… luôn đợi cô đi tìm họ trước. Hoặc là bất thình lình xuất hiện ở khung cửa sổ rồi dùng chân đá vài cái tạo ra tiếng lạch cạch dọa người để gọi cô.

Xung quanh chìm vào yên tĩnh, Diệp Vy tưởng mình nghe nhầm, định nằm xuống.

Rầm

Cánh cửa bị ai đó gõ mạnh, âm thanh phát ra ngày một lớn.

Diệp Vy hấp tấp rời giường, chạy đến mở cửa. Bên ngoài là gương mặt khó chịu của Vũ cùng cái nhìn lạnh thấu xương trên đôi mắt chứa đầy phẫn nộ. Cô kinh ngạc chớp chớp mắt, thốt không nên lời. Không có chuyện ma cà rồng trong lâu đài sẽ đến tìm cô gây gỗ hay dọa nạt. Họ luôn luôn đứng cách xa cô, có khi còn không thèm quan tâm sự xuất hiện của cô. Bọn họ bài xích cô, với nét mặt không hoan nghênh.

Vũ hậm hực nhìn Diệp Vy từ trên xuống dưới, nói: “Còn tưởng chết rồi.”

“…”

Vũ săm soi đánh giá Diệp Vy, mắt hướng đến mái tóc của cô, giọng chê bai: “Coi cái bộ dạng quái quỷ của cô, sao có thể mê hoặc chúa tể được thế?”

“…”

Rầm

Đóng mạnh cửa, Diệp Vy hậm hực đi vào nhà vệ sinh. Đến khi nhìn gương mặt mình trong gương, cô suýt chút té nhào. Lúc chỉnh lại đầu tóc, Diệp Vy nghi ngờ nhìn miếng băng trắng trên trán, trong lòng xuất hiện hàng trăm câu hỏi. Nhưng câu hỏi được lặp lại nhiều lần nhất chính là: Tại sao cô bị thương? Nghĩ mãi không tìm được đáp án mình muốn, cô mang theo tâm trạng khó hiểu bước ra khỏi phòng.

Cạch.

“Tôi còn tưởng cô đã chết lần hai đấy!”

Vũ vẫn còn đứng ở cửa, thái độ y hệt ban nãy.

Diệp Vy ngờ vực nhìn anh: “Đây là phòng tôi.”

“Tôi đương nhiên biết.”

Trước lời nói của Vũ, Diệp Vy mím môi im lặng. Cô và Vũ chưa từng có dịp nói chuyện nhiều với nhau như hiện tại, cũng ít khi chạm mặt. Giữa hai người cũng không có gì để nói. Diệp Vy lách qua người Vũ, đi thẳng. Tiếng bước chân lộp cộp vang vọng khắp hành lang. Vũ nâng người lên không trung, bay đến trước mặt cô.

Diệp Vy dừng bước, trừng mắt nhìn Vũ.

Anh cũng nhìn cô, như đang đấu tranh nội tâm.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Diệp Vy đành mở miệng nói chuyện trước.

“Có chuyện gì sao?”

“Cô… không lẽ đã…”

Vũ hoài nghi dò xét, mắt nhìn Diệp Vy chằm chằm.

Chúa tể có thể xóa đi đoạn kí ức mà Ngài muốn bỏ với người khác, dáng vẻ hiện giờ của Diệp Vy cho thấy cô không còn nhớ chút gì những chuyện đã xảy ra. Vũ tìm cô vì có chuyện muốn nhờ vả. Anh biết Diệp Vy có thể đứng ra giúp Bắc Vương và Tây Vương. Chúa tể sẽ nhượng bộ. Nhưng chúa tể đã xóa bỏ đoạn kí ức kia. Ngài không muốn cô gái này nhớ chuyện đã bắn Ngài? Vũ phẫn nộ cau mày. Cả tòa lâu đài này đều nhớ rõ. Duy chỉ có một mình cô là không hay biết gì. Buồn cười thật!

“Thôi bỏ đi.”

Nhìn Vũ biến mất, Diệp Vy càng thêm nghi ngờ.

Trong khoảnh khắc đầu óc rối loạn, cô vội đưa mắt đến chuỗi vòng đá. Một khi mọi chuyện đã bắt đầu trở nên kì lạ thì cách duy nhất để hiểu chính là tìm kiếm thứ có thể hóa giải những thắc mắc đang dần hình thành. Vô hình trung, hành động nhìn xuống vòng đá đã khiến Diệp Vy cảm thấy an tâm hơn. Cô hiểu rõ chiếc vòng này sẽ giúp cô. Giây phút đang đắm mình vào quầng sáng trên những viên đá, Diệp Vy không phát hiện có một bóng người cao lớn đang chậm rãi tiến đến gần cô.

“Em làm gì ở đây, Diệp Vy?”

Thanh âm trầm trầm của Thiên vang lên giữa không trung, hai mắt anh chứa đầy bá khí nhưng gương mặt lại vô cùng nhu hòa. Hành động của Diệp Vy bị Thiên nhìn thấu hết, anh quan sát biểu hiện trên mặt cô ngày một nhiều. Con người là giống loài nguy hiểm nhất, đều là những kẻ sát nhân vô nhân tính âm thầm. Dáng vẻ hiền lương bề ngoài bao bọc lấy chúng, bảo vệ bóng tối ác ma bên trong, chờ ngày lộ diện.

Càng nghĩ càng hận, Thiên nghiến răng: “Chết tiệt!”

Anh đã phải rất kìm nén để không vồ lấy giết chết Diệp Vy.

Từ từ điều chỉnh hơi thở, anh lướt ngang qua cô, giọng đanh thép: “Nếu đã nhớ lại thì mau rời khỏi núi Tiêu Dao đi.”

“Không phải em.”

Diệp Vy rất muốn giải thích, nhưng từ ngữ không cách nào thốt ra được. Mọi chuyện quá rõ ràng trước mắt bọn họ, lời nói của cô chỉ càng khiến họ chê cười vì cho rằng cô đang bao biện cho hành động tội ác của mình. Cô không thể chứng minh bản thân trong sạch. Là cô đã vào kho vũ khí. Là cô đã trộm khẩu súng ngắn. Là cô khiến Richard rơi vào nguy hiểm. Nói rằng đó là hành động vô thức. Ai có thể tin? Luân dùng thuật thôi miên điều khiển Diệp Vy, khiến cô như một con rối răm rắp làm theo mọi sai khiến từ anh. Việc này ngoài cô và Luân thì còn ai biết rõ? Không một ai.

“Lúc Richard thức tỉnh, bọn anh sẽ có lời giải thích phù hợp.”

Diệp Vy đứng bất động tại chỗ, giọng lí nhí: “Em không giống người đó, em không muốn làm hại anh ấy.”

“Nếu biết đó là đạn bạc, khả năng Richard giết em tuy vẫn còn rất cao, nhưng chỉ số cậu ấy bỏ qua cho em có lẽ cũng không hề nhỏ. Diệp Vy, sự xuất hiện của em là rào cản chắn đường Richard. Dù em ngây thơ cũng phải nhận ra điều đó. Em nợ anh một câu trả lời. Anh thấy dường như em không có ý định sẽ trả lời. Với tư cách là Nam Vương, anh có quyền đuổi em ra khỏi tòa lâu đài này mà không cần sự cho phép từ Richard. Diệp Vy, em tốt nhất nên quay về nơi của mình thì hơn.”

Những lời Thiên nói như đã được chuốt sẵn từ rất lâu, chúng biến thành từng mũi tên nhọn hoắc không ngừng luân phiên nhau đâm mạnh lên trái tim Diệp Vy khiến cô đau đớn liên tục. Sự thật. Thiên nói không sai một chữ. Khi nhận ra chuyện đó thì đã quá muộn màng. Cô không thể tỏ vẻ dửng dưng không hiểu. Những ma cà rồng ở đây, bề ngoài tuy có nét mặt không quan tâm sự hiện diện của cô. Nhưng sâu thẳm trong tâm họ, không một giây phút nào là họ không muốn xé xác cô.

Diệp Vy biết rõ nhưng đã cố tình làm như không biết.

Bây giờ, muốn giả vờ cũng không thể.

Lòng tin của ma cà rồng?

Làm cách nào để đạt được tín nhiệm từ họ?!?

Cúi thấp đầu, Diệp Vy lo lắng hỏi: “Em có thể ở lại được không?”

Thiên cười châm biếm, xoay người lại: “Thế nào? Không nỡ rời xa Richard?”

“Em…”

Bước tới gần Diệp Vy, Thiên thấp giọng: “Em thích Richard rồi?”

Cô im lặng không trả lời.

Liếc qua miếng gạc trắng trên trán cô, anh tiếp tục buông lời mỉa mai: “Chỉ là sự điên rồ nhất thời thôi nhỉ?”

Không hiểu anh đang nói gì, Diệp Vy bất giác ngẩng đầu. Nhanh như cắt, toàn thân cô đông cứng. Cả người như bị nam châm hút lấy, không thể động đậy. Nồng súng đen hun hút chĩa thẳng vào giữa thái dương. Hơi thở lạnh ngắt phả ra từ người đối diện làm bầu không khí chùn xuống. Tạch. Thuần thục lên đạn, Thiên dùng đôi mắt đục ngầu nhìn vào Diệp Vy. Ngón tay ác liệt đặt vào cò súng. Diệp Vy mở to hai mắt, nhãn cầu run chuyển đầy sợ hãi. Cơ thể bất chợt run lên nhè nhẹ.

Bắt được niềm hy vọng của Diệp Vy trong nháy mắt, Thiên cười cợt nhã: “Richard không thể xuất hiện để cứu em đâu.”

“…”

“Ít nhất là ba ngày, em nên dọn sạch mọi thứ và rời khỏi đây.”

Thiên di chuyển nồng súng sang bên cạnh.

Đùng.

Viên đạn bay sượt qua mang tai khiến Diệp Vy hoảng hốt dùng tay bịt chặt tai lại vì âm thanh do tiếng súng tạo nên. Trái tim trong ngực đập liên hồi. Cô sợ hãi lùi về sau một bước, đôi mắt nhuốm đầy tuyệt vọng. Cô vẫn rất sợ nếu phải chết. Chuyện này không thể lừa dối bản thân mình. Khoảnh khắc Thiên cướp cò súng, trong đầu Diệp Vy đã gào lên ngàn lần mách bảo cô phải chạy đi. Nhưng vì quá sợ nên không thể chạy. Cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng yên bất động.

“Lần sau sẽ là đầu của em.”

Cất khẩu súng vào bên thắt lưng, Thiên hừ một tiếng.

Chỉ là sự điên rồ nhất thời?

Diệp Vy gượng gạo bỏ tay xuống, không biết sự điên rồ nhất thời đó đã cho cô bao nhiêu dũng khí để có thể tự mình nâng lên khẩu súng ngắn trên tay rồi hướng thẳng vào đầu mình mà cướp cò. Chỉ nghe thấy rất nhiều âm thanh vang lên, rõ nhất là tiếng súng chói tai. Sau đó cô mê man bất định. Ai đó đã ngăn chặn kịp thời, khiến nồng súng lệch hướng, làm viên đạn trượt khỏi đầu cô một cách vô tình. Thay vì cái đầu đầy máu ngã nhào ra sau, thì lại là một vết xước trên trán. Cô sững người.

Đây chính là may mắn mà Đại Công Tước đã ám chỉ?

Nếu không có một ai đó bay đến, có lẽ giờ cô đã được chôn dưới lòng đất.

Nghĩ lại, Diệp Vy tự hỏi mình. Tình cảnh đó nếu có dịp xảy ra thêm một lần thì liệu rằng cô có đủ can đảm như khi đó bỏ quên mạng sống của mình vì anh? Để hi sinh chính mình vì người khác, phải cần rất nhiều yếu tố. Con người luôn sống vì bản thân, chả có ý nghĩa gì nếu bảo họ vứt đi mạng sống của mình. Người ta chỉ liều mình vì gia đình. Có đôi khi còn không dám. Trên đời này không có kẻ nào không ích kỷ với mạng sống của mình. Ai cũng muốn sống thêm nhiều ngày.

“Yên tâm.”

Ngẫm nghĩ gì đó, Thiên lại nói thêm.

“Anh không bắn trượt đâu.”

Diệp Vy vội vàng lên tiếng, ngăn cản bước chân của Thiên.

“Thiên, là anh đã cứu em đúng không?”

Anh nhíu mày, buột miệng nói ra sự thật: “Không. Anh không cứu em. Anh cứu những ma cà rồng ở đó. Nếu Richard tỉnh dậy phát hiện thi thể em nằm đó, kẻ chịu chết chính là bọn họ. Cả anh và những người khác cũng không tránh khỏi liên lụy. Kể từ khi Richard mở cho em một con đường sống, số mạng của em đã không còn do em kiểm soát nữa rồi. Em muốn chết thì phải chết dưới tay Richard. Em không có cái quyền tự kết liễu mình.”

Diệp Vy không trốn tránh sự thật, khẽ khàng thừa nhận.

“Có lẽ em điên thật rồi!”

“Em không quan trọng đến mức người ở đây điều muốn cứu em đâu!”

Thẳng thừng quăng lại câu nói thô thiển của mình, Thiên nâng người bay đi.

Diệp Vy tựa lưng vào tường, cả người thả lỏng. Cô đưa tay lên ngực trái, tự trấn an quả tim vẫn còn chìm trong hoảng sợ. Mỗi ngày trôi qua, cô đều sống như thể tòa lâu đài của ma cà rồng là nơi an toàn và không chút hoài nghi. Nếu là người khác thì có lẽ họ đã sớm cao chạy xa bay khi một ma cà rồng có lòng muốn mở đường giúp họ trốn thoát. Thân phận của cô ở tòa lâu đài này là gì? Không phải con mồi. Không phải người phụ nữ thật sự của chúa tể. Có lẽ anh chỉ nhất thời hứng thú muốn giam giữ cô trong lòng bàn tay, từ từ thưởng thức dư vị mới lạ từ cô. Rồi mới giết cô.

* * *

Màn đêm tĩnh lặng bao trùm cả tòa lâu đài sừng sững như muốn há miệng nuốt chửng lấy tòa lâu đài để lấp đầy cái bao tử rỗng tuếch. Trong chiếc quan tài nạm vàng có nhiều hình thù chạm khắc xinh đẹp nhưng mang hơi hướm cổ quái. Cơ thể cao lớn nằm trong quan tài được luồng bá khí uy nghi quấn lấy. Căn phòng tối om không chút tia sáng chứa đầy hàn khí. Mi mắt khẽ lay động. Gương mặt anh tuấn dần xuất hiện những biểu hiện cho thấy chủ nhân đang dần thức tỉnh. Đám thuộc hạ canh gác nghiêm trang bên ngoài rất nhanh cảm nhận được khí tức tỏa ra từ bên trong.

Richard chậm rãi mở mắt, con ngươi sâu hoắc phát ra luồng sáng như muốn thiêu đốt mọi thứ. Anh cử động cánh tay, cảm thụ sức lực chuẩn bị phục hồi. Giấc ngủ của anh sâu đến mức khiến anh nghi ngờ có sự can thiệp của thuốc ngủ. Richard chưa từng ngủ lâu như vậy ngoại trừ mấy trăm năm trước. Nếu chỉ do bị thương mà cơ thể muốn ngủ vùi thì không thể nào. Anh dùng thuật hất văng nắp quan tài, ngồi bật dậy. Đám người không biết trời cao đất dày, hành động ngày càng quá quắt.

Ầm.

Đá bay cửa phòng, Richard hầm hầm bay thẳng đến đại sảnh.

Hai tên thuộc hạ bị dọa một phen hú hồn.

Phừng~

Từng đóm lửa trong đại sảnh đồng loạt bừng cháy, thắp sáng khu vực mới nãy còn tăm tối âm u khiến những người bên dưới không dám ngẩng đầu. Richard điềm nhiên đi tới ghế ngồi, thả mình ở tư thế khiến anh thoải mái nhất. Đôi mắt chứa đầy nộ khí quét một lướt khắp đại sảnh, không bỏ sót một chỗ trống nào. Bàn tay vo tròn tạo ra một cầu khí nhỏ. Cầu khí theo cái nhíu mày của anh, ngày một lớn dần. Một trận gió nổi lên dữ dội, mặc dù cửa lớn chưa được mở. Cả đám người im thin thít.

Richard nhếch môi, dùng tay vẽ vào không trung. Quả cầu khí to lớn phát nổ, tạo ra tiếng vang lớn xé rách màng nhĩ. Từng đợt gió mạnh quật thẳng vào cơ thể những ma cà rồng đang quỳ rạp bên dưới sảnh, mang theo cổ khí mạnh mẽ từ chiêu thức của anh đánh vào từng người. Khí quyện trong gió, biến thành hình thù của những lưỡi dao nhọn, rạch sâu vào da thịt lạnh ngắt. Đám người đang quỳ bị đánh nằm vật ra đất, miệng lại không phát ra chút âm thanh gì, yên lặng cam chịu. Nền nhà đầy máu tươi, vị tanh nồng theo gió bay khắp đại sảnh. Họ đáng phải bị như vậy.

Thu lại bá khí, Richard gằng giọng: “Đứng lên.”

Cả bọn gượng người đứng dậy.

Họ đã quỳ ở đại sảnh rất lâu.

Thời điểm Richard đổ gục, họ nháo loạn không ngừng. Sau đó tự hổ thẹn tự mình quỳ ở đại sảnh cho đến khi anh tỉnh lại. Vì họ biết nếu như không quỳ, lúc chúa tể tỉnh lại sẽ không đơn giản là đánh họ như vừa rồi. Theo luật của gia tộc ma cà rồng thì chúa tể có thể giết sạch họ và cả gia thế sau lưng họ, tiếp đó Ngài bắt đầu tuyển người thay thế vị trí của họ. Lập ra một đế chế mới. Họ đã phạm nhiều tội liên tiếp mà trong đó có tội đáng chết trăm ngàn lần. Họ không tin tưởng chúa tể của họ.

“Trong mắt các ngươi, ta yếu ớt như thế nào?”

“Chúa tể bớt giận.”

“Thuộc hạ biết tội.”

“Xin chúa tể bớt giận.”

“Câm hết cho ta.”

Richard quát lớn, giọng chứa đầy uy nghiêm.

Đám người phía dưới lại một lần nữa quỳ xuống, chúng quỳ mạnh đến độ chân cũng bị thương. Cả người chúng không một chỗ lành lặn, nhưng gương mặt lại đanh thép và cứng rắn đến lạ. Richard trừng mắt nhìn chúng hồi lâu, cuối cùng tức giận dùng thuật phép đánh mạnh lên người từng tên thêm một lần khiến chúng ngã gục tại chỗ với bộ dạng bê bết máu. Chúng không oán trách. Kiên trì quỳ lại trên đất.

Anh lườm gắt, căm phẫn gầm lên: “Các ngươi cho rằng ta sẽ đem tòa lâu đài này dâng cho Diệp Vy phải không?”

“Chúa tể bớt giận, chúng thuộc hạ có tội!”

Cả đám đồng thanh hô lớn, gập đầu xuống.

Richard vẫn tức giận quát: “Hay các ngươi mù hết rồi, đạn bạc hay đạn thường cũng không nhìn rõ được?”

“…”

“Các ngươi ngu ngốc tin rằng ta sẽ để cảm xúc che mờ lý trí như loài người sao?”

Gần như chỉ đợi Richard nói ra câu đó, đám thuộc liền cúi đầu trước anh đầy kính cẩn. Chúa tể của họ đã quay trở lại. Dáng vẻ Ngài khi nói ra từng câu từ giống hệt như khi cô gái tên Diệp Vy chưa xuất hiện ở núi Tiêu Dao. Họ nhận ra. Chính bản thân họ mới bị mê hoặc. Họ thù hằn con người bằng cách hèn mọn. Ôm lo sợ với những kẻ vốn chẳng thể chạm đến một sợi tóc của họ. Từ đó nhầm lẫn càng nặng.

“Chúa tể, thuộc hạ không có ý nghĩ đó.”

“Thuộc hạ chỉ lo cho thương tích của Ngài.”

“Chúa tể, thân thể Ngài cao quý, vì tức giận nhất thời nên thuộc hạ không thể giữ bình tĩnh khi biết con người đó làm hại đến Ngài. Thuộc hạ không bao giờ nghi ngờ mọi quyết định của chúa tể, chính Ngài đã giúp chúng ta có được vị trí như ngày hôm nay. Lòng tin, sự trung thành của tất cả những người ở đây luôn luôn thuộc về một mình Ngài. Chúa tể, Ngài đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.”

“Ngài luôn là tín ngưỡng của thuộc hạ.”

“Chúa tể nói đúng, kẻ thay đổi là bọn thuộc hạ. Ngài chưa từng thay đổi, chỉ tại thuộc hạ quá để tâm nên mới sinh ra chuyện ngu ngốc lần này. Là tất cả thuộc hạ ở đây không quên được quá khứ nhơ nhuốc, không quên được ả ta nên đem thù hằn dồn hết vào cô Diệp Vy. Chúa tể hãy bớt giận. Thuộc hạ xin lấy công chuộc tội.”

Tên đó vừa dứt lời, cả đám liền quay sang nhìn hắn.

Họ dường như biết hắn muốn nói điều gì.

Hắn nghiêm túc tiến về trước, khom người cất giọng: “Chuyện về cô Diệp Vy.”

Richard cau mày.

Hắn tiếp tục nói: “Hôm đó lúc Ngài vừa ngất đi, thuộc hạ nhìn thấy cô Diệp Vy không chút do dự đưa khẩu súng trong tay lên. Cô ấy muốn tự sát. Nhưng may có Nam Vương, nên viên đạn đã bay trượt, cuối cùng chỉ để lại một vết thương nhỏ trên trán cô ấy. Tuy thuộc hạ không rõ sự tình, nhưng có lẽ cô ấy cảm thấy hối hận vì đã xuống tay với Ngài.”

Lông mày dần giãn ra, Richard đứng phắt dậy.

“Lui xuống hết đi.”

“Tuân lệnh chúa tể.”

Đám thuộc hạ thở phào, mạng sống cuối cùng cũng trở về.

Chúng vừa đi vừa nhỏ giọng oán trách tên bên cạnh.

“Ngươi nịnh bợ chúa tể.”

“Còn dám đem chuyện đó giúp Ngài nguôi giận.”

Hắn thong thả bước đi, cười ngoác miệng: “Ta chỉ nói sự thật thôi.”

Richard nâng người lên không trung, bay vút đi.

Thắc mắc của anh đã được giải đáp.



Ngồi bên mép giường, Diệp Vy nghiêm túc suy nghĩ. Đôi mắt của cô cứ một lúc lại chuyển hướng đến bên khung cửa sổ, lặp đi lặp lại nhiều lần. Người đứng ở cửa sổ hai mắt nhắm chặt, đầu tựa hẳn vào tường, gương mặt đầy thư giản. Làm lơ những cái nhìn lén lút của Diệp Vy khiến cô không cách nào mở miệng hỏi được. Bầu không khí trong phòng rất dễ chịu, nhưng cô lại chẳng cảm thấy thoải mái. Do dự một lúc lâu, cô đứng phắt dậy, tiến đến bên cạnh người nọ rồi khẽ cất giọng.

“Nè, tại sao em lại ở đây?”

“Tại sao tôi không được ở đây?”

Không thèm mở mắt, Hải Lam bĩu môi đáp trả.

Diệp Vy há miệng, nói: “Đây là phòng chị.”

“Lâu đài là của chúa tể.”

Trước lời lẽ gai góc của Hải Lam, Diệp Vy đành im lặng.

Hải Lam chầm chậm mở mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy như đang mắng nhiếc điều gì đó rồi hậm hực đẩy cái nhìn không thiện cảm về phía Diệp Vy. Cô tùy ý vươn vai, đưa tay xoa bóp thân thể mỏi nhừ của mình. Đi một vòng quanh căn phòng rộng chứa đầy mùi của con người, Hải Lam bất giác cau mày.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách hóa giải tà thuật trên người Diệp Vy. Nhưng mò mẫm cả đêm vẫn không tìm ra nguyên nhân. Chỉ khi nào kẻ đó dùng phép khắc chế Diệp Vy thì cô mới cảm nhận được, lúc đó mới có thể sử dụng lá chắn bảo vệ. Còn khi ở trạng thái bình thường như lúc này, cô lại không thể làm được gì ngoài việc ở cạnh Diệp Vy, chờ đợi kẻ đó ra tay trước để kịp thời ngăn chặn. Hải Lam cau có cắn môi, cứ hễ cô rời khỏi Diệp Vy là tên đó lại có cơ hội thực hiện tà phép thôi miên.

Chẳng lẽ phải ở cạnh nhau 24/24 giờ?

Đó đúng là nhiệm vụ chúa tể giao phó khi cho gọi cô về.

Nhưng, với kiểu người của Hải Lam, cô không thể nào ở yên một chỗ.

“Em biết chuyện gì đúng không?”

Nghe thấy giọng nói của Diệp Vy vang lên, Hải Lam hiếu kỳ xoay người.

Diệp Vy ngắm nhìn quang cảnh yên bình ngoài cửa sổ, cất giọng: “Chị có cảm giác em biết được chuyện gì đó.”

“…”

“Sau mỗi lần chị bị Luân thôi miên, tỉnh dậy điều thấy em đầu tiên.”

Thẳng thắn đề cập vấn đề chính, Diệp Vy thu hồi tầm mắt. Cô quay sang Hải Lam chờ đợi câu trả lời. Diệp Vy không phải kẻ ngốc, bình thường cô ung dung sống trong lâu đài, nhưng việc cần nhớ thì cô tuyệt đối không quên bao giờ. Hải Lam là ma cà rồng thường xuyên xuất hiện ở gần cô, dần dần cô nhận ra, những đợt gió thanh mát truyền đến từ sau lưng thuộc về Hải Lam. Không biết có phải do Diệp Vy nhạy cảm hay không, nhưng có vẻ như gần đây cô đã cảm nhận được hơi thở của những cơn gió. Diệp Vy không biết. Cô có thể trở nên thân quen với gió đến vậy, tất cả là nhờ vào những tinh thể máu của Bắc Thần đang tồn tại trong cơ thể cô.

Bắc Thần điều khiển được gió.

Người sở hữu được máu của anh cũng sẽ tự nhiên hiểu thêm về những cơn gió.

Hải Lam ngoái mặt đi, thờ ơ: “Nghe chị nói tôi chẳng hiểu gì hết.”

“Không phải chị làm hại anh ấy.”

Hải Lam khịt mũi: “Chị nghĩ tôi tin lời chị?”

Diệp Vy nghe xong thì mỉm cười, giọng nhẹ tênh: “Chị không nghĩ vậy, chị biết em biết rõ, không phải chị làm.”

“Chị đừng tỏ vẻ nguy hiểm như vậy, tôi nhìn không quen mắt.”

Xua tay, Hải Lam nằm phịch lên giường, lăn qua lăn lại.

Diệp Vy cũng bước đến giường ngủ, đứng nhìn Hải Lam chằm chằm.

Tránh không được ánh nhìn gắt gao của Diệp Vy, Hải Lam ngồi bật dậy. Gương mặt xinh đẹp nhăn khó không ngừng, chưa có kẻ nào dám dùng đôi mắt chết tiệt đó nhìn cô như vậy mà còn sống. Thái độ muốn biết rõ sự thật của Diệp Vy khiến Hải Lam bắt đầu có cái nhìn khác về cô. Cô gái này không biết rồi. Một khi đã bước chân vào thế giới của bóng đêm thì không thể thoát ra được. Có vào không có ra. Nếu Diệp Vy muốn xuống bùn, Hải Lam còn do dự không giúp thật không phải.

Nhưng chuyện này mà đến tai chúa tể… e là không hay lắm!

Ngài sẽ vui vẻ đón nhận?

Hay là tức giận tàn phá cả lâu đài?

Bỗng nhiên thở dài, Hải Lam úp mặt xuống giường.

“Có những chuyện chị không nên biết thì hơn.”

“...”

“Biết càng nhiều càng lún sâu vào bùn lầy.”

Diệp Vy ngồi bên mép giường, thật lâu sau mới dám nói ra.

“Biết càng nhiều càng tốt. Chị có thể học cách sinh tồn, có thể tự mình cứu mình khi rơi vào nguy hiểm, có thể không sợ hãi khi đứng đối diện ma cà rồng, có thể trở thành một thuộc hạ bảo vệ chúa tể, có thể được phép ở lại núi Tiêu Dao. Nếu không biết gì hết, chị chỉ có thể là một kẻ làm vướng chân chúa tể, không phải sao?”

Hải Lam ngồi bật dậy, mở to mắt kinh ngạc.

Những lời này, nếu chúa tể nghe được, nhất định Ngài sẽ rất vui!

Cẩn thận quan sát nét mặt Diệp Vy, Hải Lam âm trầm hỏi lại: “Chị muốn bảo vệ chúa tể?”

Trong lòng Hải Lam bất chợt khinh bỉ, một người không có sức mạnh như Diệp Vy mà cũng tỏ vẻ muốn bảo vệ chúa tể ma cà rồng? Nói ra ngoài còn ngại người khác chê cười. Cô muốn bảo vệ, nhưng chắc gì chúa tể cần đến sự bảo vệ đó. Trên người không có vũ khí, thân thủ không cần thử cũng biết tệ hại, tốc độ di chuyền chỉ là cái đinh trong mắt ma cà rồng. Loại bảo vệ này, nên nói ngược lại thì đúng hơn.

Diệp Vy gật mạnh đầu, bây giờ thì cô muốn quyết định như vậy. Nếu cô trở thành thuộc hạ của anh thì sẽ không bị người khác đuổi khỏi núi Tiêu Dao. Để có thể được phép ở lại, ngoài việc chọn cách biến thành thuộc hạ, cô không nghĩ ra cách nào hay hơn. Những thuộc hạ của anh điều nhận được đãi ngộ tốt. Cuộc sống không tệ. Trừ việc họ thường xuyên nhận lệnh rồi đi đâu đó thì cách họ đi lại trong tòa lâu đài rất tự nhiên thoải mái, không bị cấm cản khi muốn tới chỗ nào đó trong lâu đài.

Thầm nghĩ, Diệp Vy nói với giọng đầy quyết tâm.

“Chị sẽ là một thuộc hạ hết lòng trung thành với chúa tể.”

“Thuộc hạ… của chúa tể?”

Hải Lam lắp bắp, giọng như bị đè nén.

Diệp Vy nghiêm túc gật đầu.

Giây tiếp theo, Hải Lam đưa tay bụm miệng, cười sặc sụa.

“Hahahah ha ha ha”

Người phụ nữ này ngu ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc, cô không biết làm thuộc hạ của chúa tể thê thảm ra sao hay là điên quá nên muốn đâm đầu vào chỗ chết? Quá trình trở thành thuộc hạ của chúa tể không đơn giản như cách thu nhận thuộc hạ của Nam Vương, Bắc Vương hoặc là Tây Vương, những kẻ thành công được thừa nhận bởi chúa tể đều mang thương tích đầy mình và có một quá khứ huy hoàng.

Diệp Vy còn chưa bước qua vòng loại đã bị khai tử, nói gì đến chuyện trở thành một thuộc hạ chính thức. Vượt qua được vòng loại giao đấu ở bãi tha là chuyện khó nhằn với đám ma cà rồng muốn được làm thuộc hạ ở tòa lâu đài của chúa tể. Kế đó còn có khả năng săn mồi trong mức thời gian quy định. Sau nữa là dùng thuật phép chịu đựng ba chiêu thức từ chúa tể mà vẫn còn giữ được mạng. Nghĩ thôi đã ớn lạnh.

Lau nước mắt vì cười quá nhiều, Hải Lam nghiêm túc hỏi Diệp Vy.

“Chị nghĩ kỹ chút đi. Có thể cân nhắc chuyện làm thuộc hạ của Nam Vương, Bắc Vương hay Tây Vương. Thậm chí là thuộc hạ của tôi cũng được. Về chuyện muốn trở thành thuộc hạ của chúa tể, tôi nghĩ chị đừng mộng tưởng. Mất mạng đó.”

Diệp Vy ngây người sau khi nghe những gì Hải Lam nhắc nhở.

Thiên đang hiểu lầm cô. Bắc Thần không ưa cô. Còn lại Tây Độc là ma cà rồng cô thân thiết nhất sau những ngày sống ở lâu đài. Nhưng cô không muốn trở thành thuộc hạ của Tây Độc. Khi cô trở thành thuộc hạ của anh, có lẽ sẽ khiến anh mất đi oai nghiêm. Tính cách của hai người không thích hợp cho mối quan hệ chủ-tớ. Một kẻ thích đùa bỡn, một kẻ hưởng ứng sự đùa bỡn. Quy tắc chỉ còn trên cửa miệng.

Hải Lam đột nhiên đứng dậy, nhìn Diệp Vy, bày ra nét mặt nghiêm túc.

“Ngây thơ đến mức hồn nhiên. Chị ở đây bao lâu rồi? Chị không biết những ngày chị ở đây, tất cả ma cà rồng trong lâu đài phải đón nhận bao nhiêu luật lệ mới và hứng chịu bao nhiêu sự trừng phạt đâu. Đừng nghĩ rằng nơi này yên bình như bề mặt mà chị vẫn nhìn thấy mỗi ngày chứ. Tốt nhất chị nên suy nghĩ cẩn thận. Đợi đến khi chị chứng kiến cảnh tượng đẫm máu trong đêm trăng tròn, có lẽ chị sẽ lập tức thay đổi ý định của mình. Cho đến khi đó, chị hãy cứ thoải mái sống đi.”

Chỉ còn ba ngày nữa là đến đại lễ mừng sinh nhật chúa tể ma cà rồng.

Trong ba ngày sắp tới, họ không cần phải giữ gìn bổn phận.

Mà lúc nói chuyện cùng Hải Lam, Diệp Vy đã luôn miệng nhắc đến Luân, hoàng tử của tộc người sói. Do Hải Lam không mảy may quan tâm, cô chỉ nghĩ đến chuyện có kẻ ẩn thân trong tòa lâu đài âm mưu kế hoạch tạo phản. Thời gian gần đây ai cũng bận bịu liên tục, âm thầm điều tra không ngừng nghỉ. Mọi người cũng chẳng còn tâm trí để ý chút chuyện cỏn con liên quan đến Diệp Vy nữa.

Để lại Diệp Vy một mình trong phòng, Hải Lam dùng thuật phép biến mất.

Hòa mình vào thiên nhiên bên ngoài, Hải Lam bất giác ngoái đầu nhìn lên khung cửa tầng năm của tòa lâu đài. Một con người như Diệp Vy, có được quãng thời gian sống ở mảnh đất của ma cà rồng, đúng là chuyện may hiếm có. Diệp Vy không thể đứng giữa ranh giới. Hoặc là cô vứt bỏ thế giới con người êm đẹp. Hoặc là tiến vào thế giới đầy rẫy hiểm nguy của ma cà rồng. Không có ngoại lệ hay chọn cả hai.

Loài người…

Chúng bắt buộc phải chịu số phận thảm thương nhất!

Vù.

Một lực phép từ phía sau đánh thẳng vào người Hải Lam, cô cau mày rồi lập tức nhảy sang bên cạnh tránh né. Liếc mắt nhìn cành cây bị chiêu thức vừa rồi đánh gãy trong nháy mắt, nét mặt cô trở nên đông cứng. Còn chưa kịp xác định kẻ đến là ai thì trước mặt bỗng xuất hiện vài hạt bụi. Hải Lam đưa tay che ngang mặt. Không phải bụi. Mà là phấn. Trong phấn có chứa thành phần khó ngửi. Toàn bộ số phấn đó theo gió bay thẳng vào người Hải Lam khiến cô bụm miệng ho sặc sụa.

“Khụ… khụ… tên chết bầm nào…”

“Ô, em không thích sao?”

Thiên hiện ra trước mặt Hải Lam, quơ quơ túi phấn đầy vui vẻ.

Hải Lam tung một cú đá, Thiên nhanh nhẹn né qua.

Phủi sạch đóng phấn li ti trên người, cô bất mãn: “Cái thứ quái quỷ gì vậy?”

Anh cười hì hì: “Thấy em thích hoa tuyết cầu như vậy nên anh đã dùng nó điều chế thành loại phấn hạt mịn này, thuận tiện để em dùng làm nước hoa, độc nhất vô nhị đó nha.”

Hải Lam đưa tay quẹt mũi: “Hoa quỷ gì? Thiên, anh có nhầm không? Anh từng thấy em bày tỏ lòng yêu thích của mình trước những đóa hoa à? Đừng có chọc điên em! Không nể mặt đâu! Dù anh có là Nam Vương thì em cũng đánh anh. Đánh không lại cũng phải đánh.”

Thiên đưa tay xoa cằm: “Máu của Bắc Thần có thể biến con người thành ma cà rồng được không?”

Hải Lam đứng hình, hai hàm răng nghiến chặt.

Trông thấy dáng vẻ của cô, anh đăm chiêu nói thêm: “Anh cứ thắc mắc mãi!”

“Thiên, em cảm thấy anh cần nghỉ ngơi vài ngày. Có phải vì điều chế thảo dược và trị thương cho chúa tể đã cướp hết sức lực của anh rồi không? Đến chức năng của thần kinh cũng gặp trở ngại. Chú ý giữ gìn sức khỏe đi chứ! Anh mà ngã xuống, e là có gọi đám bác sĩ ở châu Âu tới cũng không cứu được kẻ khó ở như anh.”

Thấy Hải Lam toan bỏ đi, Thiên nhanh nhẹn túm lấy cổ áo cô rồi lôi xềnh xệch ra phía sau vườn, tránh đi ánh nhìn của bọn thuộc hạ phía xa. Theo tính cách của Hải Lam thì lẽ ra cô sẽ la oai oải, nhưng chẳng có một âm thanh nào phát ra. Cô biết Thiên không phải người hay tùy tiện hành động, cũng vừa phát hiện điểm khác thường trong câu nói của anh. Nên mới mặc kệ để anh kéo đi. Đợi cho đến khi anh buông tay, cô mới đưa mắt nhìn quanh rồi dùng phép tạo ra một khu vực kết giới.

Hài lòng gật đầu, Thiên khoanh tay trước ngực: “Không hổ danh là truyền nhân cuối cùng của gia tộc Mộc Lam.”

Cô xì một tiếng rồi cao ngạo: “Anh cũng biết chuyện này rồi?”

“Chỉ chậm hơn Richard một bước. Mà thật ra, nếu không phải đã từng tiếp xúc thì anh cũng không phát hiện. Ngụy trang quá tài tình. Tiếc là bọn người Đông Bắc không ai biết được bí mật về dòng máu chảy trong cơ thể Bắc Thần. Ngoại trừ anh và Richard, Bắc Thần, Tây Độc, cuối cùng là em. Không một kẻ nào biết, máu của Bắc Thần khá đặc biệt nên không thể biến con người thành ma cà rồng. Kẻ ở phòng Diệp Vy lần đó không phải em. Vậy mà anh còn nghĩ em nói đùa. Lại hùa theo.”

“Anh biết vì sao mọi người không thể nhận ra?”

Thiên gật đầu: “Một loại yêu dược có khả năng giúp kẻ giả mạo ẩn mình, người tạo ra kẻ giả mạo hẳn đã đọc rất nhiều về yêu dược. Dùng bông hoa đầu tiên chớm nở trong sương sớm, điều chế thành bột phấn rồi rắc lên khóm cỏ đã phơi khô bảy ngày bảy đêm dưới màn sương mờ ở núi Mộc Liên. Sau đó đem khóm cỏ bỏ vào nước, đợi nó dần rã tan rồi uống. Dù là diện mạo hay mùi hương trên người. Dù là thuật phép hay chiêu thức ra đòn. Giống y đúc. Không thể tìm ra điểm khác biệt. Yêu được đó là cỏ Mộc Nhị Thủy Linh ở gia tộc Mộc Lam.”

Hải Lam đưa tay che miệng, hoàn toàn bất ngờ.

Những chuyện Thiên vừa nói cô không hề biết. Gia tộc Mộc Lam sống ở dãy núi Mộc Liên cũng không hề biết. Họ chỉ biết có một loại cỏ nhìn rất chướng mắt mọc bên sườn núi, nó tên Mộc Nhị Thủy Linh. Có nhiều lần họ muốn thiêu rụi đám cỏ dại, nhưng sau khi ra tay xong lại nhận thấy loại cỏ này rất trâu bò. Giết nó bằng nhiều cách, nhưng nó vẫn cứ sống. Dần dà họ đành làm ngơ trước sức sống chai lì của nó. Họ thậm chí còn không biết cứ cách ngàn năm thì nó sẽ nở hoa.

Mấy ngày trước, chúa tể cho gọi cô rồi ra lệnh cho cô quay về dãy núi Mộc Liên điều tra về Mộc Nhị Thủy Linh. Không nói gì thêm. Ngài đã biết chuyện có đến hai Hải Lam xuất hiện ở tòa lâu đài mà không bày ra nét mặt gì. Đúng là đáng sợ. Nghĩ đến đây, cô bất chợt nói: “Nhưng sao chúa tể có thể biết đâu mới thực sự là em?”

Thiên lắc đầu: “Chuyện này không nằm trong phạm vi anh có thể suy đoán.”

Kỳ thực Thiên đã tiếp xúc với kẻ giả làm Hải Lam nhiều lần, nhưng anh lại không hề nhận ra. Dần dần có một lỗ hỏng khác biệt, ngoài mặt anh tỏ ra bình thản, nội tâm lại ngầm xác minh thân phận thật sự của kẻ mạo kia. Richard biết kẻ đó quẩn quanh bên cạnh Diệp Vy nhưng không tỏ ra nghi ngờ. Nghĩ tới đây, Thiên khẽ cong môi khâm phục. Còn không phải vì kẻ đó ngoài việc theo dõi Diệp Vy, ngoài ra cũng không làm gì khác, hơi nữa còn vô ý bảo vệ Diệp Vy mà không nhận ra.

Là vô hại hay cố tình ra vẻ?

Thiên tò mò suy nghĩ.

Kẻ đó rốt cục có mưu đồ gì hay không?

Tạm gác lại chuyện này, anh nghiêm túc nghĩ về cỏ Mộc Nhị Thủy Linh. Thứ yêu dược hiếm có như vậy, anh cũng muốn sở hữu. Tiếc thay có kẻ đã phỏng tay trên của anh, canh đúng thời điểm hoa nở, sai người đi trộm. Mộc Nhị Thủy Linh nếu có thể dùng điều chế thành dược thảo, có khả năng cao sẽ trở thành loại thuốc giải độc nhất vô nhị, chữa lành được mọi chất vết thương, giải được mọi chất độc. Như vậy có thể giúp Diệp Vy thử giải chất độc còn ẩn trong lượng máu cô đã nhận từ Bắc Thần. Dù sao cũng là độc, để lâu trong cơ thể có khi sẽ gặp nguy hiểm.

Mộc Nhị Thủy Linh ngàn năm mới có một bông hoa.

Ma cà rồng có thể đợi.

Nhưng con người thì không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.