.
Rất thần kỳ, có một đêm, tôi nằm mơ thấy mẹ.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, đó là lần đầu tiên tôi mơ thấy mẹ một cách rõ ràng như thế. Mẹ mặc một chiếc váy màu xanh lá, sắc mặt hồng hào, tiếng cười giòn vang. Bà dùng bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, khẽ thì thầm bên tai tôi: “Đi thôi, sinh nhật thứ 40 của A Nam, chúng ta hãy đi mua cho ông ấy một đôi giày da.”
Vừa nói xong, mẹ liền buông tay tôi ra rảo bước về phía trước, bà đi thật tình quá nhanh, tôi kêu la cố gắng rượt theo, bà ấy cuối cùng vẫn từ từ không thấy đâu nữa.
Khoảnh khắc lúc tỉnh giấc, mặt tôi đầy nước mắt.
Nước mắt tuy đến từ giấc mơ, nhưng lại chân thực đến vậy, đau như cắt. Tôi vùi đầu vào chăn, bỗng dưng muốn oà lên khóc lớn, mặc kệ hết thảy, khóc cho long trời lở đất.
Nhưng dĩ nhiên tôi không làm vậy. Bắt đầu từ ngày mẹ rời đi, tôi dường như đã mất đi quyền được khóc thành tiếng. Tôi chỉ nằm trong chăn âm thầm lau nước mắt, sau đó ngồi dậy, thay đồ đồng phục tươm tất, cầm lấy cà men thức ăn, chuẩn bị ăn bữa sáng rồi đi dự tiết tự học buổi sáng.
Đây là ngày thứ ba tôi theo học ở Thiên Trung. Điều kiện ở ký túc xá nơi tôi sống không tệ, ngoài tôi ra, còn có ba nữ sinh khác. Vì thời gian còn sớm, bọn họ đều còn đang ngủ ngon giấc. Tôi từ dưới huyện lên, so với những cô gái này, trên mặt họ toát ra một cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/38831/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.