"Nhưng mà tôi không có rành thiết kế." Bùi Ôn nói.
Cố Khải: "Không sao cả, cậu thấy sao thì cứ nói vậy. Dù gì thì chiều nay cậu cũng đâu có hẹn, đúng không?"
Bùi Ôn do dự, cậu nghĩ rằng Cố Khải đã giúp mình nhiều đến như vậy, mình cũng nên báo đáp cho người nọ, thế là đồng ý.
Bùi Ôn vừa gật đầu một cái, Cố Khải lập tức đi kéo Ngư Sương Sương đang nằm trên sô pha.
"Đừng nằm lì ở đây nữa, về nhà cậu mà ngủ."
Ngư Sương Sương nằm ăn vạ trên sô pha, không dậy nổi: "Nè nè nè, cậu gấp thế làm gì, cửa hàng của cậu vẫn nằm ở đó chứ có chạy đi nơi nào đâu."
Cố Khải nói có sách mách có chứng: "Sofa sao có thể thoải mái bằng giường ở nhà của cậu?"
"Cũng đúng nhỉ......" Ngư Sương Sương bị thuyết phục rồi, cô ngồi dậy, ngáp một cái thật to, "Vậy các cậu tự gọi taxi mà đi nhé, đừng có bảo tớ đưa rước đấy."
"Gọi thì gọi, cậu đi nhanh giùm cái." Cố Khải lại kéo cô.
"Được rồi được rồi được rồi, cậu vội đi đầu thai hay sao ấy..." Ngư Sương Sương nhìn cái ghế sofa, nói thật trìu mến, "Chị đi đây, lần sau chị sẽ đến ngủ với em nhé."
Cố Khải trợn trắng mắt: "......"
Ngư Sương Sương đã lái xe đi rồi thì hai người bọn họ chỉ có thể gọi xe mà thôi.
Hôm nay Cố Khải không lái xe tới.
Bùi Ôn không có xe, chỉ vì một lý do thôi - nghèo.
Là một diễn viên kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-goldberg/3415822/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.