Dịch: Bánh
Ngày Bùi Ôn xuất viện, trời lại đổ cơn mưa.
Bầu trời xám xịt, mây đen dày đặc.
Nhưng tâm trạng của Cố Khải và Ngư Sương Sương đều rất tốt.
Ngư Sương Sương lái xe, Cố Khải và Bùi Ôn ngồi ở ghế sau.
Cố Khải quay đầu, phát hiện Bùi Ôn đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cậu nghiêng mặt, từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao thẳng cùng chiếc cằm nhọn tạo thành một đường cong uyển chuyển lại duyên dáng, dưới hàng mi dày là đôi con ngươi đen láy đang rất tập trung.
Tựa như một bức tranh.
"Cuối cùng cũng được xuất viện rồi, có muốn ăn mừng không?" Cố Khải hỏi.
"Ăn mừng?" Bùi Ôn quay đầu lại nhìn anh.
Ngư Sương Sương nhìn hai người thông qua kính chiếu hậu, cười nói: "Ăn mừng chứ, tất nhiên là phải ăn mừng rồi!"
Bùi Ôn cười, để lộ lúm đồng tiền hơi nông bên má: "Được thôi, hai cậu muốn ăn mừng như thế nào?"
Bức tranh kia bỗng nhiên trở nên sống động.
Cố Khải nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch nơi lồng ngực, cứ như thể anh vừa bị trúng một viên đạn, máu nóng bỗng sôi sục.
Anh thu hồi ánh nhìn của mình, ho nhẹ như để che giấu điều đó đi: "Cậu xuất viện mà, cậu quyết định đi."
Ngư Sương Sương gật đầu đồng ý.
Bùi Ôn nghĩ ngợi, cười nói: "Nhưng tôi chưa bao giờ ăn mừng mấy chuyện như thế này.... nên không biết nên làm gì cả."
Ngư Sương Sương nở một nụ cười thật tươi: "Vậy chúng ta ra ngoài ăn một bữa lớn trước đi!"
Cố Khải nhìn về phía Bùi Ôn, Bùi Ôn cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-goldberg/238938/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.