Dịch: Bánh
"Cậu không sao chứ?" Cố Khải đỡ vai cậu, cúi đầu hỏi.
Tiếng nói trầm ấm vang lên ngay trên đỉnh đầu Bùi Ôn.
Mái tóc ngắn mềm mại của Bùi Ôn cọ vào cằm cùng má anh, ngứa.
Bùi Ôn vội vàng lùi lại.
Bàn tay đang đặt trên vai cậu của Cố Khải cứng đờ, nhưng anh vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì mà rụt lại, đút tay vào túi quần.
"Tôi xin lỗi!" Bùi Ôn lập tức nhận ra phản ứng của mình có hơi thái quá, có vẻ đã khiến người kia phật lòng, vội lên tiếng nhận sai: "Tôi, tôi không sao cả.... đừng lo."
"Không sao thì tốt rồi." Cố Khải cười, anh chớp mắt với Bùi Ôn, pha trò: "Tuy tôi là gay thật nhưng sẽ không đi sỗ sàng với con trai đâu, đừng sợ."
Bùi Ôn xấu hổ đến mức vành tai đỏ ửng: "Không phải.... tôi không có ý đó, tôi không nghĩ về cậu theo hướng đó."
Chỉ là cậu cảm thấy mùi nước hoa trên người Cố Khải rất thơm, khiến trái tim cậu không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Nghĩ tới đó, Bùi Ôn lại đi ngửi mùi trên người Cố Khải trong vô thức.
Mùi tuyết tùng lạnh lẽo pha trộn với gỗ đàn hương ấm áp, tạo thành một mùi hương gỗ thanh lịch lại điềm đạm, hình như còn có chút hương vani rất nhạt, còn có cả..... Bùi Ôn đang định phân biệt cho kỹ hơn thì Cố Khải lại đột nhiên nhìn về phía cậu.
Tuy rằng hành động của cậu đã được che giấu rất kỹ, sẽ không bị nhìn ra, nhưng Bùi Ôn vẫn cảm thấy chột dạ, thế là bèn cụp mắt xuống mà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-goldberg/238936/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.