Dịch: Bánh
Lần đầu tiên nhận được chút tin tức gì đó về người kia sau 8 năm, thế mà lại là loại tin tức kiểu này sao?
Sau khi bác sĩ rời đi rồi, Cố Khải vẫn cảm thấy mình không thở nổi.
Lúc ông bà qua đời, anh vẫn còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của cái chết.
Đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với chuyện này sau khi đã trưởng thành.
Cố Khải mất vài phút để giải tỏa mớ hỗn độn trong đầu mình rồi mới gọi điện thoại cho Ngư Sương Sương.
Anh cứ tưởng nghe xong tin này thì Ngư Sương Sương sẽ khóc rất nhiều, nào ngờ được người kia thế mà lại rất bình tĩnh.
"Ngư Sương Sương?" Cố Khải cau mày, "Cậu ổn chứ? Đừng nghĩ quẩn đấy nhé."
Ngư Sương Sương im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng nói có chút chua xót của cô truyền tới từ đầu dây bên kia: "Tớ không sao."
Cố Khải có chút lo lắng: "Thật là không sao chứ?"
"Tớ muốn xem cậu ấy một chút," Ngư Sương Sương nói, "Cậu mở video lên cho tớ xem Bùi Ôn ra sao được không?"
"Tớ muốn biết giờ cậu ấy trông như thế nào."
"Có thể.. có thể là tớ sẽ không về kịp trong 48 giờ nữa...... Nếu, nếu...." Ngư Sương Sương càng nói càng nghẹn ngào, "Tớ muốn xem cậu ấy đang ra sao...."
Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi sự rung động từ 8 năm về trước, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Ngư Sương Sương, tâm trạng của Cố Khải cũng chùng xuống.
"Không được vào phòng ICU thăm bệnh." Anh nói, "Nhưng tớ sẽ hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-goldberg/238930/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.