Đêm tối, mưa lạnh.
Thi thoảng tiếng sấm vang rền trên nền trời, Tia chớp xé rách bầu trời. Chiếu sáng nét mặt của cả ba người.
Trữ Dư Tịch không dám xác định thái tử xuất hiện từ lúc nào, cũng không dám xác định hắn đã nhìn thấy bao nhiêu, nghe được những gì.
Chỉ lànét mặt căng thẳng kia, khiến nàng mất hết dũng khí để gọi hắn mộttiếng. Nàng ngơ mắt nhìn hắn ngày càng tiến gần hơn, thậm chí còn quênmất bản thân bị Thi Dạ Triều ôm trong ngực.
Thi Dạ Triều không cần quay đầu lại, cũng biết ai ở phía sau.
Là người mà nàng luôn gọi nhỏ tên“ Anh thái tử”, tiếng gọi ấy khiến hắn tức giận, bất mãn vô cùng.
Cô gái này, ngay cả khi ở trong tầm mắt hắn, nàng cũng có biện pháp khiến hắn mất khống chế. Nhưng hắn lại phải ….. nhẫn nại.
Thái tử mở miệng –
Anh cho là em đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại của em không cách nào có thể liên lạc được.
Tại sao em lại ở chung một chỗ với Thi Dạ Triều?
2 người …..
……
“Mưa lớn thế này, 2 người đang làm gì vậy?” Thái tử cười lạnh, giọng nói phát ra đầy lửa giận.
Thi Dạ Triều buông Trữ Dư Tịch ra, khom người nhặt chiếc điện thoại vỡthành hai mảnh trên đất nhét vào tay Trữ Dư Tịch, nhếch miệng nhìn tháitử một cái.
“Tiểu Tịch thiếu chút nữa thì trượt chân, tôi đỡ em ấy.”
“Hả?” Tầm mắt thái tử quét qua khuôn mặt của Trữ Dư Tịch. “Có bị thương không?”
Mặt Trữ Dư Tịch trắng bệch, hé miệng, sững sờ lắc lắc đầu một cái.
“Về với anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542302/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.