Bãi đậu xe.
Nhan Loan Loan thắt dây an toàn, lại không thấy anh khởi động xe, ngón tay chỉ siết chặt.
“Mars? Anh làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Triệt nghiêm mặt, hờ hững. Nhan Loan Loan kéo kéo tay áo anh. “ Mars?”
“Không sao.” Anh nửa ngày mới thốt được ra 2 chữ. Suốt cả đoạn đường đều imlặng, xe dừng ở trước nhà cô, cô cũng không vội xuống xe.
Nhan Loan Loan không biết có phải nguyên nhân là vì mình hay vì cú điện thoại kia, mới khiến anh mặt ủ mày chau.
“Anh hẳn rất lo lắng, hay là đi xem Dĩ Nhu xem có ổn không.”
Anh chẳng thể nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ của cô, cởi dây an toàn của cô,duỗi cánh tay dài, dùng sức ôm lấy eo cô, bế cô từ tay lái phụ bên cạnhlên trên chân mình.
“Hả?”
Nhan Loan Loan không biết vì sao, con ngươi loé sáng. Đôi con ngươi của anh quá mức thâm thuý, sâu không đáy.
Mặt Hoàng Phủ Triệt càng lúc càng gần, con ngươi Nhan Loan Loan loé lên,không chớp mắt dõi theo anh, chợt bắt đầu khẩn trương. Đây không phảilần đầu hôn anh, nhưng đây lại là lần đầu cô khẩn trương thế này.
Ánh mắt của người đàn ông này vô cùng mê người, Nhan Loan Loan cảm giác như bị bắt sống mỗi khi nhìn vào đôi mắt này.
Cô thật vô dụng, nhưng lại không còn sức để chống đỡ. Đột nhiên cô cảm thấy căm hận, buộc mình nghiêng đầu.
Động tác của Hoàng Phủ Triệt nhanh hơn cô một bước, bỗng bắt lấy cằm cô, xoay lại, áp môi xuống.
Khoảng không giữa răng môi còn vương vấn hương bơ thơm phức ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542299/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.