Bước từng bước chậm rãi trên đường, phóng tầm mắt lên nhìn những tòa nhà cao ngất san sát nhau, không có công ty nào dám nhận tôi sao? Ai cũngkhông muốn gây hấn với Black Feather, trừ phi kẻ đó muốn thất nghiệphoặc tán gia bại sản.
Huy hiệu của tập đoàn "Tân Thế Kỉ" hiệnlên một cách rực rỡ dưới ánh mặt trời, tôi cư nhiên đi tới nơi này, làtập đoàn nhà Ngải nhị. Nói vậy Ngải Bồng đang ở đây, có lẽ đây là côngty duy nhất trong thành thị sẽ không e sợ thế lực của Mặc Vũ, cũng là cơ hội duy nhất của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, ánh sángchói lòa lập tức làm hai mắt tôi đau nhức. tôi cúi đầu hít sâu một hơi,tôi có gì phải ngại khi gặp Ngải Bồng chứ?
Tôi cứ thế tiếp tụcđi, nói không chừng cuối cùng tôi bất đắc dĩ phải mua vé máy bay quaThụy Sĩ. Trước khi rời đi, baba đã đưa tiền và hộ chiếu cho tôi, ngàyđầu tiên rời khỏi Mặc Vũ, tôi vẫn giữ lại vé máy bay, có lẽ khi đó tôicòn dự cảm được sẽ có lúc cùng đường. Giống như một cái phao cấp cứu,tuy rằng ra sức vũng vẫy, nhưng tự biết cuối cùng vẫn phải dùng đến phao cấp cứu, dựa vào nó lúc chìm lúc nổi.
"An tứ." Một tiếng gọi nhẹ nhàng, là cách gọi quen thuộc.
Không ngờ người tôi gặp ở nơi này không phải Ngải Bồng, cũng không phải làNgải nhị mà là Mạch nhất. Mấy tháng không gặp, cô đã trở thành một côgái khôn khéo giỏi giang chốn đô hội, toàn thân tản ra thần thái chóilòa.
"Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-the-nao/3273528/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.