Sau khi mọi thứ ổn thoả, anh đưa bố mẹ về còn bản thân lái xe tới nhà riêng. Hứa Nguyên Khải đi tới ban công tựa mình vào lan can châm vội một điếu thuốc. Mùi hương dẫu biết độc hại nhưng lại gây nghiện này làm anh khó có thể từ bỏ, khói thuốc cũng theo hơi thở mà thoát ra ngoài không khí vẽ lên một bóng hình quen thuộc. Hai ngày nữa, sẽ nhanh thôi...
...
Quả thực thời gian này gấp gáp quá, gấp đến nỗi bây giờ đây cô đang ngồi trên bàn trang điểm với chiếc váy cưới anh tùy tiện chọn hôm trước. Ngắm nhìn bản thân trước gương, cô chẳng thể vui vẻ nổi. Chiếc váy kia cũng nhanh chóng được ướm lên người, trong mắt Hứa Nguyên Khải có lẽ nó chỉ là một chiếc váy rẻ tiền nhưng với cô nó lại thật kiêu sa, kiêu sa tới mức Trương Cẩm Ngọc cảm thấy bản thân không xứng.
...
Khi cô xách váy bước về phía anh đã là chuyện của hai tiếng sau, khách khứa bên dưới rất đông, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên chúc mừng. Bố mẹ anh nhìn hai đôi trẻ khẽ bật cười thành tiếng, đây chính là điều mà ông bà muốn thấy nhất, cuối cùng nó cũng trở thành sự thật.
Trái ngược với biểu cảm vui vẻ của mọi người, tâm trạng Hứa Nguyên Khải hiện tại vô cùng phức tạp, mặt anh chẳng biểu lộ một chút nào gọi là hứng thú với chuyện này. Vốn dĩ cứ nghĩ cưới một cô gái khác sẽ lay động được Diệu Hy nhưng nhìn xem, đến một động tĩnh còn chẳng thấy.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982767/chuong-22.html