Hứa Nguyên Khải gục đầu trên vai gầy, thân thể to lớn ấy đè mạnh cô vào góc cửa. Trương Cẩm Ngọc bất lực đỡ anh vào giường, tháo giày, cởi bộ vest bên ngoài cho anh còn bản thân nhanh chóng xuống nhà pha một ly nước chanh để giải rượu cho người đàn ông này.
Khi cô mang cốc nước lên phòng thì anh đã chìm vào giấc ngủ say, cô đành đặt xuống kệ bàn bên cạnh vì anh đã ngủ rồi cô cũng không nỡ đánh thức. Vậy là sau hôm nay cô đã là người có chồng rồi sao? Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.
Trương Cẩm Ngọc thở dài, cô đến bên góc giường tắt điện rồi nằm xuống nệm đi ngủ. Lần đầu tiên trong đời cô được ngả lưng trên một chiếc giường êm ái như vậy, căn phòng này cũng rất ấm đối lập hoàn toàn với phòng trọ cũ vậy mà trong lòng cô cũng chẳng vơi đi phần nào lạc lõng. Có khi cũng chỉ là chuyển trạng thái kia từ nơi này sang nơi khác thôi nhỉ?
Buổi sớm, nếu như căn trọ của cô tối tăm chỉ toàn bóng tối bủa vây thì căn phòng này được bình minh chào gọi bằng ánh nắng ban mai rực rỡ. Từng tia vàng óng lần lượt bay nhảy trong không khí đọng lại trên khuôn mặt nhỏ của cô. Mi mắt khẽ động đậy, cô cảm giác có thứ gì đó nặng trịch đang phủ lên người mình. Điều đó giống như một chiếc chuông báo thức vô hình đang réo gọi trong tâm trí khiến cô thức giấc. Trương Cẩm Ngọc giật mình tỉnh dậy, cô thảng thốt nhận ra cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982760/chuong-23.html