Dường như đã biết trước câu trả lời sẽ như vậy nên cô cũng không tỏ ra quá bất ngờ. Đã mấy năm rồi, trừ những lúc cấp bách lắm thì mới thấy Hạo Nam về quê còn những dịp lễ tết cậu ấy đều dành thời gian cho thành phố hoa lệ này.
Còn người mà, mỗi người một cách nghĩ, bản thân cô không ép cậu ấy mà chỉ có chút buồn. Nhà cậu ấy giàu có, gia đình thuận hoà nên Hạo Nam luôn vô lo vô nghĩ, có điều bố mẹ cậu ấy cũng có tuổi hơn nữa cũng chỉ có một đứa con trai, nếu năm nào cũng không về thì hai ông bà sẽ buồn biết mấy.
- Cậu sao vậy Cẩm Ngọc?
- Không có gì, mình cho con Mun ăn đây, khi nào rảnh sẽ nói chuyện với cậu sau.
Cô nhanh chóng tắt máy rồi xuống nhà kiểm tra xem mèo thế nào. Nó cũng lớn thêm được một chút, đặc biệt rất quấn chủ chỉ có điều con Mun này rất lười. Ngày ngày ăn xong rồi ngủ nhưng nó rất biết cách chọn chỗ ngủ, ổ ấm cô làm cho nó đâu có chịu, lúc nào cũng trèo lên ghế sofa cao cấp của Hứa Nguyên Khải mà ngủ, thật hết nói nổi!
Hôm nay cũng vậy, tiếng kêu thoải mái của nó phát ra bên góc ghế vô tư lọt vào tai cô. Trương Cẩm Ngọc khẽ mỉm cười bế Mun lên, nó bị cô đánh thức thì khó chịu kêu lên một tiếng.
- Dỗi chị à, không cho cưng ăn cơm nữa!
Con mèo mặc kệ rúc vào lòng cô, có nó tâm trạng cũng tốt lên đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982725/chuong-42.html