Dương Tùng Quân không nói gì, lãnh đạm nhìn xấp tiền vừa rơi xuống đất. Từng tờ có mệnh giá năm trăm nghìn rải rác khắp người anh trông rất khó coi. Bị gái ném tiền vào mặt có khác gì đang sỉ nhục một đấng nam nhi như anh chứ. 
- Tôi không biết cô làm vậy là có ý gì nhưng thái độ của cô tôi không chấp nhận được. 
Tất nhiên câu nói kia chẳng thể nào lấy động gì được một kẻ ngạo mạn như cô lúc bấy giờ, Hứa Nguyệt Cầm đưa mặt lại gần nhìn người đàn ông trước mặt tỏ vẻ thách thức. 
- Vậy thì anh làm gì được tôi? 
Từ nhỏ tới lớn đều là người khác thuần phục theo mình thế mà người này lại không hề biết tốt xấu, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. 
Thế nhưng ngoài dự đoán của cô, Dương Tùng Quân chẳng tỏ vẻ gì là nao núng, anh nhún vai thản nhiên nói: 
- Được thôi, vậy tôi sẽ cho cô biết là tôi sẽ làm gì! 
Dương Tùng Quân lập tức la làng ăn vạ, nội dung muốn ám chỉ người trước mặt ỷ giàu hiếp nghèo. Cô bị bất ngờ tới mức đầu óc như muốn nổ tung, thật không ngờ tên lái xe ôm này dám làm ra chuyện khiến cô mất mặt như thế. Tình huống dở khóc dở cười này người thiệt chỉ có cô mà thôi! 
- Nè anh im đi, anh không thấy xấu hổ hả? 
- Tôi không cần biết, chân tôi gãy rồi, cô phải chịu trách nhiệm. 
- Tôi đưa tiền cho anh rồi còn gì?- Cô bối rối phản bác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982718/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.