Trái tim Hứa Nguyệt Cầm đập mạnh dữ dội, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy giống như nắng mai gạt đi bao âu lo muộn phiền của những ngày qua, liệu rằng thời khắc này đây có phải sẽ xua tan mây đen dông tố bộn bề? 
- Tùng Quân, cuối cùng em cũng có thể gọi được cho anh rồi, anh ở đâu, em sẽ đến với anh! 
Đầu dây bên kia mang theo tiếng thở dài cùng giọng nói trầm thấp: 
- Anh nhớ em, em ra khỏi nhà đi, anh chờ em ở đầu đường quốc lộ, em nhớ là đừng để ai biết nha, anh sẽ đưa em đi thật xa, rời khỏi thành phố này. 
Hoá ra trong lòng anh vẫn còn có cô, trong khoảng thời gian bị nhốt lại cô chẳng sợ điều gì chỉ sợ anh sẽ vì rào cản của hai gia đình mà chấp nhận buông xuôi. Không phải cô không tin anh mà cô không tin bản thân mình, bây giờ đây mọi chuyện đã khác, hơn nữa cô còn mang trong mình đứa con của anh chắc chắn tương lai có thể sẽ mở ra một màu hồng mà cô hằng mơ ước. 
Có phải chăng khi anh và cô đoàn tụ sẽ sống tại một căn nhà đẹp, trước sân vườn trồng hàng thạch thảo mà cô yêu thích. Dưới tán cây lớn, anh và cô tựa vào nhau nhìn con cái chơi đùa vui vẻ. Cứ nghĩ tới tương lai như vậy lòng cô lại dấy lên một niềm hân hoan khó tả. 
Hứa Nguyệt Cầm dáo dác ngó quanh dám chắc không có người mới chạy ra khỏi cổng. Cô không dám chậm trễ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-ly-hon-di/2982715/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.