Chuyện quá khứ không cần thiết phải nhắc lại, huống hồ là vết sẹo đầy máu tanh, không cần vạch ra thì tốt nhất là đừng vạch.
Dạ Sâm không muốn khiến Nhậm Cảnh buồn bã. Cậu đánh trống lảng nói “Sao anh không nói cho em biết anh là con trai ngay từ lúc đầu?”
Hại cậu gọi nhiều tiếng em gái em gái như vậy, còn dỗ anh như dỗ bé con, kẹo que rồi hoa nhí… Ôi, giờ nghĩ lại mới thấy hổ thẹn làm sao!
Nhậm Cảnh nói “Sợ em thất vọng.”
Tim Dạ Sâm run rẩy.
Nhậm Cảnh nhẹ giọng “Nếu em biết anh là nam, em có đuổi…”
Dạ Sâm vội che ngang miệng anh “Không đâu!”
Nhậm Cảnh cười cười.
Dạ Sâm thấy vậy thì chột dạ, bởi vì lúc đó cậu cũng coi như “chưa từ mà biệt”…
Cậu gấp gáp nói “Lúc ấy em bị ba em bắt đi, còn đánh cho một trận không xuống nổi giường, chờ em đến tìm anh được, ông ngoại lại nói anh đi mất rồi.”
Nhậm Cảnh “Anh biết.”
Lúc ấy, anh coi Dạ Sâm như tấm gỗ duy nhất trên đại dương rộng lớn, cho nên muốn ôm chặt lấy cậu. Thế nhưng chờ khi hiểu rõ thân phận của cậu, anh mới ngộ ra, hai cánh tay gầy yếu của mình căn bản không thể ôm nổi cậu.
Đây cũng là động lực giúp anh sống sót, nỗ lực phấn đấu để bản thân càng xứng đôi với bảo vật trong lòng hơn.
Người sống cần niềm tin, đặc biệt là khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Chỉ cần có niềm tin thì sẽ có động lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/2037782/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.