Chuyện quá khứ không cần thiết phải nhắc lại, huống hồ là vết sẹo đầy máu tanh, không cần vạch ra thì tốt nhất là đừng vạch.
Dạ Sâm không muốn khiến Nhậm Cảnh buồn bã. Cậu đánh trống lảng nói “Sao anh không nói cho em biết anh là con trai ngay từ lúc đầu?”
Hại cậu gọi nhiều tiếng em gái em gái như vậy, còn dỗ anh như dỗ bé con, kẹo que rồi hoa nhí… Ôi, giờ nghĩ lại mới thấy hổ thẹn làm sao!
Nhậm Cảnh nói “Sợ em thất vọng.”
Tim Dạ Sâm run rẩy.
Nhậm Cảnh nhẹ giọng “Nếu em biết anh là nam, em có đuổi…”
Dạ Sâm vội che ngang miệng anh “Không đâu!”
Nhậm Cảnh cười cười.
Dạ Sâm thấy vậy thì chột dạ, bởi vì lúc đó cậu cũng coi như “chưa từ mà biệt”…
Cậu gấp gáp nói “Lúc ấy em bị ba em bắt đi, còn đánh cho một trận không xuống nổi giường, chờ em đến tìm anh được, ông ngoại lại nói anh đi mất rồi.”
Nhậm Cảnh “Anh biết.”
Lúc ấy, anh coi Dạ Sâm như tấm gỗ duy nhất trên đại dương rộng lớn, cho nên muốn ôm chặt lấy cậu. Thế nhưng chờ khi hiểu rõ thân phận của cậu, anh mới ngộ ra, hai cánh tay gầy yếu của mình căn bản không thể ôm nổi cậu.
Đây cũng là động lực giúp anh sống sót, nỗ lực phấn đấu để bản thân càng xứng đôi với bảo vật trong lòng hơn.
Người sống cần niềm tin, đặc biệt là khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Chỉ cần có niềm tin thì sẽ có động lực, cũng sẽ thoát khỏi bóng ma u tối, bước về nơi ánh sáng.
Dạ Sâm là niềm tin của anh. Là ánh sáng theo anh đi qua suốt mười bốn năm qua.
Dạ Sâm vẫn không hài lòng nói “Đáng lẽ anh phải đến tìm em sớm hơn!”
Rõ ràng bọn họ đã biết nhau từ mười bốn năm trước, vậy mà cứ phải đợi đến bây giờ cả hai mới được ở bên nhau, cảm giác thực tiếc nuối!
Nhậm Cảnh đáp “Thực ra, em vẫn luôn ở bên anh.”
Dạ Sâm tròn mắt “Hả?”
Nhậm Cảnh mỉm cười “Anh từng đến trường cấp ba của em, cảm thấy em mặc sơ mi trắng trong lễ khai giảng rất đẹp. Cho nên anh đã chụp trộm rất nhiều ảnh.”
Dạ Sâm đỏ mặt, nhưng vẫn muốn nghe tiếp.
“Sau này, lúc em lên đại học, anh lại thường đến khu vực gần đó để đi dạo. À, lúc ấy anh ra mắt rồi, nên cũng hay cố ý đến trường em tổ chức hoạt động. Có điều, chẳng lần nào thấy em hết.”
Dạ Sâm ấp úng “Em… Lúc ấy em…” Lúc ấy, cậu hình như bắt đầu ghét Nhậm Cảnh. Vì tại mẹ cậu mê anh quá, cứ toàn mua đồ giống anh bắt cậu mặc…
Nhậm Cảnh “Biết tin em ra nhập giới giải trí, anh rất vui. Phim em đóng, anh đều xem, cũng đều lưu lại…”
Dạ Sâm suy nghĩ, bỗng dưng hai mắt tròn xoe “Anh là quý ông ba trăm rạp!”
Nhậm Cảnh thừa nhận “Đúng.”
Dạ Sâm nghe thế lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Quý ông ba trăm rạp là một biệt hiệu. Chỉ cần là phim của Dạ Sâm công chiếu, không cần biết tệ đến đâu, người đó sẽ luôn bao trọn ba trăm rạp để đẩy doan thu phòng vé, đẩy đến mức phải nói là vô nhân tính.
Dạ Sâm từng nghi ngờ là do người trong nhà làm ra, dù sao cha mẹ ông bà đôi bên ai ai cũng hết mực cưng chiều cậu, biết cậu không giỏi nhưng vẫn muốn cổ vũ cậu một chút.
Cơ mà, tất cả đều tỏ vè: Bao rạp á? Đó là cái gì vậy?
Thôi, được rồi, có thể do mọi người đều là thế hệ trước cho nên không hiểu biết mấy cái này…
Tiếp đó, cậu lại đoán đối phương là lão Cố (lúc này hãy đang mâu thuẫn với lão Cá),không ngờ Cố Khê đảo mắt nói “Cổ vũ cậu á? Tôi lại chả dẫm chết cậu ấy! Diễn xuất như cậu đúng là khối u ác tính của làng giải trí!”
Dạ Sâm xám xịt chạy đi, thâm tâm đối với vị quý ông ba trăm rạp này hết sức hiếu kì.
Hôm nay, chân tướng rốt cuộc rõ ràng, là Nhậm Cảnh!
Cậu nên vui, hay nên rất vui đây?
Không được rồi, cậu vui quá rồi!
Dạ Sâm ôm má Nhậm Cảnh, dùng sức hôn một cái rồi nói “Sao anh không tới tìm em sớm một chút chứ!”
Đường nhìn của Nhậm Cảnh rơi xuống môi Dạ Sâm “Giờ muộn rồi sao?”
“Chưa muộn!” Dạ Sâm vui vẻ “Chưa coi là muộn.” Nói xong lại hôn hôn Nhậm Cảnh.
Nhậm ảnh đế bị hôn hai lần, không nhịn được nữa, giữ lấy gáy cậu hôn sâu.
Dạ Sâm ngoan ngoãn thuận theo. Cậu vốn đã dễ thương, cộng thêm thái độ ngoan như vậy, đúng là khiến người kiềm lòng không nổi.
Mà nói thật, chính Nhậm Cảnh cũng còn không biết bản thân kiềm lòng kiểu gì kìa…
Đương nhiên nửa người dưới thì kiềm thôi, chứ nửa người trên thì cứ hôn mãi không ngừng.
Thấy hai người sắp sửa hóa hết thành đường kính, đi chết đi đành u ám nhắc nhở “Nhiệm vụ của cậu hãy còn chưa xong đâu đấy nhé.”
Nói lần thứ nhất Dạ Sâm không nghe thấy, đi chết đi kiên nhẫn nói lại “Nhiệm vụ ghen của cậu còn chưa có xong đâu!”
Lúc này, Dạ Sâm mới giật mình. Để chứng minh bản thân không phải hạng vô tâm, cậu nói “Tôi… Tôi ghen đến thế rồi mà vẫn chưa xong á?”
Trước đó, Dạ Sâm đúng là đã ghen, ghen đến nước mắt chảy ròng, đau lòng thắt ruột, ghen đến trời tàn đất tận, vậy mà…
Đi chết đi hạ giọng “Tôi không biết, tóm lại là nhiệm vụ chưa xong.”
Dạ Sâm không phục “Cái hệ thống rởm nhà cậu có phải có bệnh không thế!”
Đi chết đi tức “Tại cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ chứ tại tôi à!”
Dạ Sâm “Rõ ràng tôi đã ghen rồi, hơn nữa còn là ghen vì Nhậm Cảnh, tại sao lại báo chưa xong? Cậu là muốn ăn chặn điểm sinh mệnh của tôi chứ gì!”
Thực tế, đi chết đi cũng rất buồn bực. Nó có thể cảm nhận thấy biến động tâm lí của Dạ Sâm, cho nên nó chắc chắn là Dạ Sâm đã ghen.
Thế nhưng hệ thống chưa báo hoàn thành thì vẫn là chưa hoàn thành thôi!
Có chỗ nào không ổn không nhỉ? Bỗng nhiên, một ánh sáng lóe lên trong đầu đi chết đi, nó nói với Dạ Sâm “Cậu phải ghen trước mặt Nhậm Cảnh!”
Dạ Sâm “…” Cái quần gì vậy?
Đi chết đi “Nhậm Cảnh không thấy cậu ghen, cho nên cậu không được tính là ghen.”
Vậy ra đây là điểm mấu chốt của nhiệm vụ?
Dạ Sâm cả giận “Giờ tôi còn ghen gì nữa?”
Giờ lòng cậu còn kém mức ngọt ngào chảy lênh láng, lấy cái gì ra mà ghen? Trêu cậu chắc?
Đi chết đi gợi ý “Nhiệm vụ này cậu vẫn có hy vọng hoàn thành.”
Dạ Sâm lòng ôm mong chờ “Hoàn thành kiểu gì?”
Đi chết đi thủ thỉ “Thế này… Thế này… Rồi lại thế này…”
Dạ Sâm “… Cậu thấy tôi ngốc lắm à? Hay là thấy Nhậm Cảnh ngốc?”
Đi chết đi “Thì cậu cứ thử xem sao, cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.”
Dạ Sâm trợn mắt “Không mất thịt, mất mặt thôi.”
Đi chết đi “Mặt quý hay mạng quý?”
Dạ Sâm đúng là có chút tiếc điểm sinh mệnh, cho nên sau một hồi do dự, cậu vẫn quyết định thử một lần.
Dạ Sâm làm công tác chuẩn bị một chút, nhưng không ngờ lại có thể thật sự nhập vai.
Lúc tâm trạng cậu trầm xuống, Nhậm Cảnh nhận ra ngay lập tức. Anh hỏi “Em sao vậy?”
Dạ Sâm hơi ngập ngừng rồi hỏi “Mười bốn năm trước anh đã thích em rồi sao?”
Khi ấy cả hai mới tầm mười ba tuổi, anh xác định bản thân sẽ sản sinh ra được loại tình cảm đó sao?
Nhậm Cảnh “Ừ.”
Dạ Sâm có vẻ không vui.
Mặc dù đi chết đi nói theo kiểu bất chấp, thế nhưng nó vẫn có lí theo một chiều hướng nào đó. Dạ Sâm của mười ba năm trước và Dạ Sâm của hiện tại không giống nhau.
Dạ Sâm của mười ba năm trước có một cơ thể tương đối ổn, không quá cao cũng không quá thấp, cộng thêm sự huấn luyện của ông ngoại mà hơi hơi chắc nịch, đậm chất nam tử hán đại trượng phu.
Cơ mà hoang phí hơn mười năm, lúc này, thực sự là một lời khó nói!
Dạ Sâm lí nhí “Em với khi đó không giống nhau.”
Nhậm Cảnh nghe không hiểu lắm “Sao lại không giống?”
Dạ Sâm hít sâu lấy dũng khí, giả bộ ghen tuông nói “Khi đó, em là người anh trai đã cứu anh, còn em bây giờ… Em…” Không có dáng vẻ anh trai tí nào, đến hôn anh em còn phải nhón chân!
Cứ nghĩ đến là lại tức!
Nhậm Cảnh run rẩy.
Dạ Sâm nói xong liền thẹn, nhưng vì nhiệm vụ là thứ nhất, vì… là thứ hai… Ờ, thì không có thứ hai, chỉ có nhiệm vụ thôi, nên Dạ Sâm hỏi tiếp “Anh thích em của hiện tại hơn hay em của trước đây hơn?”
Cái câu hỏi này… Đi chết đi oa một tiếng, biểu thị anh Sâm càng ngày càng có tố chất của một yêu tinh thích gây sự!
Nhậm Cảnh mất một lúc mới hoàn hồn. Anh nín cười ôm cậu vào lòng, rồi dùng sức hôn cậu “Em đang ghen đấy à?”
Dạ Sâm “!!!”
Đi chết đi giục giã “Mau thừa nhận đi, điểm sinh mệnh đang ngoắc ngoắc ngón tay với cậu kìa!”
Dạ Sâm “Thừa nhận kiểu gì? Ghen thế này mất mặt chết đi được!”
“Thế có cần điểm sinh mệnh không?”
Dạ Sâm “…Cần.”
Đi chết đi “Cần thì còn bày đặt cái gì nữa!”
Hai má Dạ Sâm đỏ ửng, cậu hé miệng một lúc mới lắp bắp nổi thành câu “Ai… Ai lại đi ghen với chính mình cơ chứ!”
Tuy rằng không trực tiếp thừa nhận, nhưng lời này cũng chả khác nào một lời thừa nhận.
Nhậm Cảnh cười cong cả mắt. Anh hôn rồi lại hôn cậu “Sâm Sâm, em thật đáng yêu.”
Lần này, đến Dạ Sâm cũng phải cảm thấy khả năng bao che của chồng mình có phần hơi quá.
Cậu rõ ràng là cố tình gây sự, thế mà anh vẫn thấy đáng yêu? Đáng yêu cái gì chứ, thiếu điều muốn ném ra ngoài cho loạn đao chém chết!
Đi chết đi vui vẻ thông báo “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”
Đúng là hoàn thành rồi này… Vết thương lòng nhỏ nhoi của Dạ Sâm nhanh chóng được chữa trị!
Lúc này đến lượt Nhậm Cảnh hỏi cậu “Trước lúc anh đến… Em lén khóc sao?”
“!!!” Đầu óc Dạ Sâm nháy mắt trống rỗng.
Nhậm Cảnh hỏi tiếp “Em nghĩ là anh thích người khác, cho nên…”
Nhớ lại bản thân mặt đầy nước mắt lúc mở cửa, cậu thực sự không ngăn được cơn hổ thẹn dâng cao, cuối cùng thẹn quá hóa giận nói “Em không có! Tuyệt đối không có! Trăm phần trăm không có!”
Nói vậy còn hơn cả nói có, lòng Nhậm Cảnh mềm nhũn.
Dạ Sâm ghen vì anh, khóc vì anh, tuy anh đau lòng, nhưng anh cũng thấy thực ngọt ngào. Niềm hạnh phúc này quá kì diệu rồi!
Nhậm Cảnh biết da mặt Dạ Sâm mỏng, cho nên không trêu cậu thêm nữa. Nhưng nụ cười bên khóe miệng có thu thế nào cũng không hết.
Dạ Sâm thầm nghĩ, nếu còn tiếp tục như vậy, e là cậu sẽ xấu hổ đến mức nổ tung tại chỗ mất!
Dạ Sâm đẩy đẩy Nhậm Cảnh “Đi đi đi đi, không giữ anh nữa, anh mau đi làm việc của anh đi!”
Hôm nay cậu không muốn bắt gặp Nhậm Cảnh nữa đâu!
Nhậm Cảnh để cậu đẩy. Nhưng trùng hợp làm sao, khi đùn đẩy nhau ra đến cửa, cả hai liền chạm mặt ngay hai ông bác Cố Khê và Dụ Tinh Triết mặt mũi đen xì đứng đó.
Dạ Sâm thậm chí hãy còn đang nói “Em không muốn gặp anh nữa đâu, em…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]