Chuyện đó, Dạ Sâm đương nhiên nhớ rõ. Đối với cậu mà nói, đấy cũng là một chuyện lớn mà.
Tuy là sau đó có bị cha đánh cho một trận không xuống nổi giường, cơ mà cậu vẫn cảm thấy rất tự hào, thậm chí còn lôi ra khoe khoang với Cố Khê và Dụ Tinh Triết một hồi.
Cậu đã cứu được một cô bé cực kì cực kì dễ thương! Chưa biết chừng cô ấy chính là định mệnh của đời cậu!
Khụ, định mệnh bây giờ đã biến từ cô bé con thành người đàn ông mất rồi.
Còn nhớ, khi đó, Dạ Sâm đang ở chỗ ông ngoại. Do mẹ Dạ là con gái út, nên vào thời điểm ấy, ông ngoại cũng đã khá là lớn tuổi. Sau khi nghỉ hưu, ông liền về quê cũ an hưởng tuổi già.
Quê ông là một làng chài nhỏ rất thú vị. Do trong làng có một vị được phong tướng quân, cho nên được nhà nước đúng lí hợp tình đầu tư phát triển, khiến cho không khí ngày càng trở nên nhộn nhịp hơn.
Ông ngoại là người luyện võ, thấy cháu trai thì hay bắt luyện cùng. Dạ Sâm sợ nhất là cái này, thế nên cứ hở ra là chạy biến đi chơi, kiểu trốn được tí nào hay tí ấy.
Nhà ông ngoại chỉ cách biển có sáu phút, bản thân cậu lại bơi lội tương đối khá, cho nên dựa vào tình hình an toàn trong thôn, chả ai thèm quản cậu đi đâu làm gì.
Ngày hôm ấy cũng giống như bao ngày bình thường khác, Dạ Sâm theo một đám nhỏ đi chơi ném bóng trận ngoài bờ biển. Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/2037780/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.