Uống nước đường… À không! Nước thuốc xong, Dạ Sâm cảm giác như nhiệt độ cơ thể mình lại càng cao hơn.
Cậu mất một lúc mới hoàn hồn, vội vã hỏi Nhậm Cảnh “Làm vậy liệu có lây bệnh cho anh không?”
Hỏi xong, Dạ Sâm liền lo lắng. Kể ra bản thân mình đúng là chả được tích sự gì. Lúc Nhậm Cảnh bị cảm, anh còn không nỡ nói cho mình biết, sợ lây bệnh cho mình. Còn mình thì hay rồi, vừa sốt có tí đã gọi người ta đến, đã thế, còn giữ người ta lại để cọ điểm nhiệm vụ.
Lỡ Nhậm Cảnh cũng bị cảm theo thì sao đây?
Lòng dạ Dạ Sâm quấn hết cả lại, hai mắt có nước đảo quanh, cộng thêm sương mù do khi nãy bị hôn, trông đã đẹp lại càng thêm đẹp.
Tim Nhậm Cảnh ngứa ngáy, bàn tay nắm tay cậu không khỏi siết chặt, khẽ nói “Không đâu.”
“Đây đâu phải chuyện anh nói không xảy ra thì sẽ không xảy ra. Nhất định sẽ bị lây bệnh! Anh cảm vừa mới khỏi, mau về nhà đi!”
Dạ Sâm càng nghĩ càng thấy không ổn. Nhậm Cảnh không phải cậu, Nhậm Cảnh rất bận rộn, tuy rằng gần đây anh không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng công việc cũng chất đầy một đống. Thế này mà lại cảm lại thì… Thật khổ cực!
Nhưng Nhậm Cảnh sẽ đi sao? Anh cố gắng nhiều như vậy chỉ vì người trước mắt, giờ chả nhẽ anh lại không phân được đâu quan trọng hơn đâu?
Nhậm Cảnh dịu dàng dỗ dành Dạ Sâm “Em cũng nói là anh cảm mới khỏi đấy thôi, cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/2037764/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.