Ghen… Ghen kiểu gì? Mẫu đàn ông rộng lượng như cậu có thể ghen tuông một cách tùy tiện hay sao? Đúng là cố tình gây sự mà!
Ai ngờ ngay sau đó, đi chết đi lại nói “Nhiệm vụ hàng ngày: Để Nhậm Cảnh đút thuốc, ít nhất ba lần.”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi “Tốt quá rồi còn gì, nhiệm vụ hàng ngày rồi nhiệm vụ tuần, cái nào cũng đơn giản.”
Dạ Sâm vùi mình trong chăn, buồn bực “Cảm vặt mà uống thuốc cái gì chứ.”
Đi chết đi vui vẻ “Hóa ra cậu sợ uống thuốc à?”
Dạ Sâm kiên trì “Ông đây là ghét uống thuốc nhá.”
Đi chết đi coi như chả nghe thấy gì, an ủi “Đừng sợ, để Nhậm Cảnh dùng miệng đút cậu uống thuốc, nhất định sẽ không đắng đâu.”
Dạ Sâm muốn mắng nó, nhưng sau khi nghĩ đến hình ảnh kia, cả mặt cậu càng như cháy bừng lên.
Tâm trạng cậu lúc này rất phức tạp, vừa muốn cơn cảm mạo nhanh khỏi, vừa muốn chậm chút hãy khỏi, vừa sợ uống thuốc, vừa chờ mong uống thuốc… Ừm, có lẽ là do phát sốt nên hồ đồ mất rồi.
Đi chết đi tổng kết “Không phải là phát sốt, mà là phát tao.” [Phát sốt /fāshāo/ và phát tao /fāsāo/ phát âm gần giống nhau]
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi hãy còn rất đắc ý “Tiếng Trung Quốc quả là thâm thúy.”
Dạ Sâm thầm nghĩ, cậu thực muốn cho nó biết công phu Trung Quốc so với tiếng Trung Quốc lại càng thâm hơn!
Tại đầu hơi đau, nên Dạ Sâm tỉnh có chút sớm. Cậu ấn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-thi-di-chet-di/2037762/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.