An Diệc Văn nắm lấy tay Bùi Anh chạy như điên trên đường cái, cả hai người đều vừa kinh vừa sợ, thậm chí không nghĩ ra là nên ngồi xe. Bọn họ chạy đến bờ sông đằng sau đại học C, mới cùng nhau ngã xuống mặt cỏ mềm mại, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Bùi Anh lật người, cầm lấy cỏxanh dính đầy bùn đất ẩm ướt ra sức lau lên ngực An Diệc Văn, nhằm muốn che dấu vết máu trên ngực anh.
"Không có. . . . . . Không cóviệc gì." Cổ họng An Diệc Văn đau rát, nặn từ trong kẽ răng ra được mộtcâu, giơ tay lên cầm lấy tay Bùi Anh áp thật chặt lên trái tim mình. Anh rất ít khi làm những hành động như vậy, nhịp tim bất ổn, lồng ngực đaunhư bị xé nứt..
Nghỉ ngơi một lát, Bùi Anh thấy hơi sợ hỏi: "Anh nói xem những người đó sẽ không sao chứ?"
"Tuyệt đối không sao." An Diệc Văn chắc chắn nói, "Cho dù có làm sao, em cũng chỉ bị coi như là tự vệ."
Bùi Anh ngay cả chào cũng không chào liền đi tham gia trao đổi văn hóa gìđó, Nhập Hồng ngây thơ tin tưởng , An Diệc Văn thì không tin. Liều chếtcứng rắn dây dưa mấy ngày, anh mới từ chỗ An Diệc Bác biết được Bùi Anhđang ở chỗ Nam Tĩnh nơi đó. Đoạn thời gian trước Nam Cung Kỳ Áo và NamTĩnh nghe lệnh hai lão gia tử dọn dẹp mấy người, không may để Bùi Anhnhìn thấy. Để phòng ngừa vạn nhất, Nam Tĩnh liền "Mời" Bùi Anh đến biệtviện của anh ta.
Hôm nay anh thừa dịp Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128639/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.