Phòng khách tuy không bật đèn nhưng tràn đầy sự ấm áp trong ánh nến lung linh. 
Nơi nơi chỗ nào cũng có nến, trên sàn nhà, trên bàn trà, ở cửa sổ sát đất, bất cứ nơi đâu là mặt phẳng là có nến. 
Ngoài nến ra, trong phòng còn thoang thoảng hương hoa. 
Tô Vận cúi đầu nhìn kĩ, trên sàn nhà rải một lớp cánh hoa thật dày. 
Cô cởi giày, chân trần chậm rãi bước vào, chuyển động khiến cho những ngọn nến nhẹ nhàng chuyển động. 
Từ ánh lửa của nến, tiếng nến cháy tí tách như kể ra câu chuyện hạnh phúc từ xa xưa. Tất cả đều đẹp tới hoàn hảo. 
Tô Vận bước lên trên cánh hoa mềm mại, mát lạnh, cô quay đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa, anh vẫn đang dựa vào cánh cửa lặng lặng nhìn cô. 
Ánh sáng tựa như không đủ, đầy mông lung, khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh được phủ một màu vàng ấm áp, trở nên rung động lòng người. 
“Tưởng Mộ Thừa, anh là đồ đàn ông thối!” Tô Vận hờn dỗi nói. 
Tuy vậy nhưng trong giọng cô không giấu được sự vui vẻ, trong lòng như được bọc một lớp đường. 
“…” Tưởng Mộ Thừa đực mặt nhìn Tô Vận, anh tốn nhiều tâm tư như vậy mà đổi lại chỉ nhận được một câu đàn ông thối của cô. 
Tô Vận lại hỏi: “Anh chuẩn bị lúc nào vậy?” 
Tưởng Mộ Thừa nói dối: “Buổi trưa, sau khi đưa em đến viện.” 
Thật ra sau lần đầu tiên mua hoa hồng tặng cô, anh đã bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay. 
Hôm đó anh dừng trước cửa hàng bán hoa mua một bó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907964/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.