Khi cửa thang máy mở ra, Tưởng Mộ Thừa nghiêng người hỏi Tô Vận: “Em muốn tự đi hay là anh ôm em?” 
Đã đi đến đây, Tô Vận cũng không muốn chạy đi, không phải anh muốn chỉnh cô sao? Đúng lúc cô cũng muốn tính sổ với anh. 
“Em tự có chân, không dám phiền cậu Tư, sợ ảnh hưởng đến cột sống lão hoá của cậu.” 
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô vài giây, hít một hơi, không muốn so đo với cô. 
Đến cửa nhà, Tưởng Mộ Thừa nhập mã vân tay, khóa mở ra, nhưng thay vì đẩy cửa bước vào, anh lại quay đầu nhìn cô. 
Tô Vận không khỏi muốn giễu cợt, tựa vào tường kỳ quái nói: ” Sao vậy, anh đột nhiên nhớ tới bên trong có người yêu cũ, cho nên không tiện cho em vào?” 
Tưởng Mộ Thừa nghe xong cũng không buồn phiền gì, chỉ cần cô không gọi anh là cậu Tư, anh sẽ không tức giận. 
Biết cô đang hoảng sợ, nhưng vẫn không phải anh sai, sau khi khẽ thở dài, anh nhìn cô nói: “Tô Vận, em xin lỗi anh trước đi.” 
Tô Vận cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì. 
Tưởng Mộ Thừa buông tay nắm cửa ra, đối mặt với cô, bước vài bước vươn tay ôm cô vào lòng, nói: “Tô Vận, em xin lỗi anh trước đi.” 
Tô Vận biết chuyện tối nay cô giả làm người yêu của Thẩm Lăng đúng là có hơi quá đáng, nếu là người đàn ông khác có lẽ đã bỏ đi từ lâu. 
Mặc dù lúc đó cô cũng bị động, nhưng sau không những không ngầm thừa nhận mà còn hùa với Thẩm Lăng bắt nạt anh. 
Nhưng không phải anh cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907963/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.