Đến đảo lần này mọi người sẽ ở lại biệt thự của Trương Kiến Văn, lần trước đến đang được xây dựng hiện tại đã được hoàn thành rồi.
Trương Ái Như và Phạm Quốc Thiên Bảo đã vào phòng và sắp xếp đồ đạc của mình, cô đang đứng ở tủ quần áo để sắp xếp đồ vào tủ.
Lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo đi đến ôm cô từ phía sau, môi anh lướt qua má của cô và đi xuống cổ anh hé môi mút lấy cổ cô.
Trương Ái Như giật mình nói:
- Anh buông tay ra em đi em đang soạn đồ mà.
- Không, anh muốn ôm.
Trương Ái Như cũng bó tay với anh nói:
- Anh đi tắm rửa và lên giường ngủ trước đi, em đang bận rồi.
- Không, anh muốn như thế này hơn.
Vòng tay siết chặt cô một chút rồi anh nói:
- Em có nhớ anh từng nói gì với Kiến Văn không?
Trương Ái Như thật sự là quên mất rồi, cô nói:
- Lâu quá rồi em thật sự không nhớ.
Phạm Quốc Thiên Bảo duy chuyển đến vành tai của cô nói:
- Lần đó anh nói, biết đâu sau này anh sẽ đến đây cùng người thương thì sao? Và không ngờ là hôm nay anh đến đây với em.
Trương Ái Như nhớ lại rồi anh có từng nói, cô lém lỉnh hỏi anh:
- Vậy anh có thương em không?
Anh ngước mắt lên nhìn cô và vươn tay nhéo nhẹ mũi cô nói:
- Đương nhiên là thương rồi, anh đã thương em từ khi em còn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-em-sao-anh-khong-tu-choi-ket-hon-/3487455/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.