Khi Trương Ái Như ăn cháo xong hết rồi Phạm Quốc Thiên Bảo đẹp dọn sạch sẽ, anh lên giường nằm ôm tiểu Như.
Cầm cánh tay trái đang có vết thương của cô lên anh hỏi:
- Có còn đau không em?
Cô lắc đầu lúc này nhìn lên cánh tay cô mới nhớ lại ngập ngừng hỏi anh:
- Em…em…ai đã thay đồ cho em vậy?
Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười hỏi cô:
- Vậy em nghĩ là ai?
- Ưm… không… không phải là anh chứ?
Hôn lên môi cô một cái như khen thưởng anh trả lời:
- Chính xác.
- Tại…tại sao anh…
Đưa tay lên vén mấy sợi tóc cô sang một bên anh nói:
- Em ngại gì chứ? Chúng ta là vợ chồng huống chi cơ thể của em chỗ nào anh chưa thấy qua đâu.
Trương Ái Như ngại ngùng rút cổ lại dựa sát vào lòng anh, Phạm Quốc Thiên Bảo khẻ mỉm cười cúi xuống hôn lên trán cô một lần nữa anh nói:
- Tiểu Như anh xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho em, để lạc mất em trong đám đông như vậy.
Cô ngước mắt lên nói:
- Không có đâu bọn chúng có kế hoạch bắt cóc em từ trước rồi, chỉ nhân dịp đông người bọn chúng dễ ra tay thôi.
Phạm Quốc Thiên Bảo hơi ngạc nhiên hỏi:
- Sao em lại biết được?
- Bởi vì bọn chúng nói chuyện bằng tiếng của chúng ta, chứ không phải là tiếng Anh hay tiếng Pháp, em còn nghe thấy bọn chúng nói bắt em để uy hiếp anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-em-sao-anh-khong-tu-choi-ket-hon-/3487451/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.