Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Trương Ái Như nhìn sang bên cạnh không thấy Lý Tuệ Nhiên đâu, cô mới gọi Phạm Mai Ái Linh dậy:
-Chị Ái Linh ơi dậy.
-Ừm..có gì không em giờ này còn sớm mà.
-Chị có thấy chị Tuệ Nhiên đâu không?
-Không phải tối qua ngủ cùng chúng ta sao?
Lúc này Phạm Mai Ái Linh mới ngồi dậy mắt nhắm mắt mở hỏi Trương Ái Như, cô bé lắc đầu nói:
-Em thức dậy nãy giờ không thấy chị ấy đâu cả, hay mình ra ngoài hỏi xem mấy anh tối qua canh giữ có thấy chị không?
-Ừm.
Hai cô gái mở liều ra không thấy có anh nào canh giữ như đã bàn lúc tối hết, vừa lúc này Trương Kiến Văn mở liều bên cạnh bước ra. Trương Ái Như hỏi:
-Anh hai sáng hôm nay ai canh cuối cùng vậy ạ? Các anh có thấy chị Tuệ Nhiên đâu không?
-Hôm qua sau anh là hai anh em Quang Đạt là hết để anh hỏi họ.
Lúc này tất cả mọi người đã thức và phát hiện Trần Quang Đạt và Lý Tuệ Nhi đã biến mất, mọi người chia nhau ra tìm.
Trương Ái Như nghe thấy tiếng hét của Tuệ Nhiên ở dưới vách núi nên chạy đến xem, thấy hai người ở dưới cô bé là lớn:
-Anh hai, anh Thiên Bảo hai người họ ở đây.
Và rồi mọi người đã thấy và nhờ tới sự giúp đỡ của bảo vệ khu vực, đã đưa hai người lên trên an toàn mà không bị thương gì hết.
Quản lý khu du lịch ở đây có đến xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-em-sao-anh-khong-tu-choi-ket-hon-/3487426/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.