"Đây là quốc lộ nơi thứ hai tuần sau sẽ công bố danh sách những người đã chết?" Vừa đến đơn vị, Giang Diệc Hãn nhận lấy tập tranh chân dung trong tay Phó Vịnh Bội, "Những tài liệu cơ mật này, làm sao cô có thể lấy được lấy được?"
Khóe môi Phó Vịnh Bội nâng lên một nụ cười tự tin, "Tôi tự nhiên có cách của tôi, cùng hợp tác với tôi, sẽ không chịu thiệt!"
Hai tuần nay , bọn họ coi như hợp tác vui vẻ.
Giang Diệc Hãn nhíu mày, cúi đầu chuyên chú nhìn một nhóm người trong danh sách.
"Sao quần áo lại nhăn thành một đống như vậy, tối hôm qua đi làm chuyện xấu gì hả?" Phó Vịnh Bội cười khanh khách vươn tay muốn chỉnh lại cổ áo của anh.
Nhưng mà, tay của cô còn chưa chạm được chéo áo của hắn, anh đã tìm được một cái ghế làm việc ngồi xuống, anh chóng tự nhiên dời đi, lập tức cách cô vào mét.
Hắn tiếp tục tập chuyên chú nhìn danh sách.
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là chị dâu em chồng tương lai, chị dâu là tôi đây quan tâm đến cuộc sống của em chồng một chút cũng không được sao?" Phó Vịnh Bội ngồi ở trên bàn hội nghị, nụ cười không đổi.
Anh lật sang một tờ, "Tôi có bạn gái quan tâm là đủ rồi."
Sắc mặt Phó Vịnh Bội hơi khẽ biến đổi .
"Tại sao tôi cảm thấy danh sách này có cái gì đó rất không đúng? !" Nhìn xong danh sách, anh chợt ngước mắt.
Bên trong ngay cả tên tuổi của Trần Kiệt cũng không có!
"Tôi vẫn nghi số người chết có hơn trăm người, nhưng mà, trong đây chỉ có bốn mươi mấy người!" Ngày đó chính mắt anh thấy được thi thể của Trần Kiệt được mang ra , tỉ mỉ tính sưo qua một lượt, những thi thể anh nhìn thấy lúc ấy, khẳng định không chỉ dưng lại ở con số như vậy!
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, bên trong bỏ qua rất nhiều người, số người chết càng thêm không đúng." Khóe môi Phó Vịnh Bội lạnh lùng nhếch lên, "Xem ra, phía trên là có ý ‘ chuyện lớn hóa nhỏ ’."
"Chết nhiều người như vậy, làm sao có thể chuyện lớn hóa nhỏ? Tại sao người dân không có quyền được biết rõ sự thật? !"
"Muốn xây một cây cầu lớn, phải hao phí bao nhiêu tiền của công sức, phía trên khẳng định không muốn mở rộng phạm vi ảnh hưởng, cố ý nói dối con số."
"Gia đình của những người đã mất, trên mặt mỗi người đều là hoảng sợ cùng khổ sở! Con số nói dối như vậy cũng có nghĩa là rất nhiều gia đình không nhận được tiền bồi thường, tôi tuyệt không thể để chính quyền địa phương một tay che trời!" Trên mặt của anh đều là cứng rắn, "Bài báo này, chúng ta nhất định phải làm được, dẫn tới bên trung ương chú trọng đến, cưỡng bách mở họp báo , cho người dân một nhìn được chân tướng cùng công bằng!"
"Nếu muốn gây ầm ĩ như vậy, rất nguy hiểm." Phó Vịnh Bội nhắc nhở anh.
"Nếu sợ, sao phải làm phóng viên?" Anh nhàn nhạt trào phúng nói.
"Được, vào sinh ra tử, tôi đều sẽ đi với anh!" Phó Vịnh Bội khẽ mỉm cười.
Nhưng mà, lời nói của cô không làm dậy nổi một chút xúc động nào của anh, anh chỉ bình thản nói, "Yên tâm đi, tôi sẽ không cứng đối cứng, tôi còn muốn sống thêm vài năm, không muốn chết dễ dàng như vậy!"
Đối với cô, tim của anh thật là làm từ tảng đá! Phó Vịnh Bội khẳng định lại một lần nữa.
"Bây giờ chúng ta thảo luận đối sách cho ngày mai." Vẻ mặt cô tự nhiên.
"OK, nhưng mà, chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại trước." Anh dặn một tiếng, đến cửa phòng họp, bấm số.
"Em về đến nhà rồi sao? Ừ, vậy thì anh yên tâm.... Anh cũng đến công ty rồi, tối ngày hôm qua cũng không ngủ được, tốt nhất buổi trưa em nên ngủ một giấc! Ba bốn giờ chiều anh lại gọi điện cho em, sẽ nói cho em biết, anh có về nhà ăn cơm tối không…”
"Dạ dày của em vừa tốt lên đừng ăn linh tình gì, cũng đừng để mình đói bụng, bên trái chung cư nhà chúng ta có một quán tên là ‘ Quán cơm Tiểu Bình’ đồ ăn nơi đó còn có thể...."
"Thôi, hôm nay nắng rất to, buổi trưa em đừng đi ra ngoài ! Anh có quen với ông chủ nơi đó, buổi trưa anh sẽ gọi điện thoại đặt cơm cho em, em cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ ăn là được...."
"Không biết, mặc dù hơi gấp, nhưng mà gọi điện thoại, đặt cơm trưa cho em vẫn có thể làm được! Buổi tối nếu anh không có thời gian về nhà ăn cơm, anh đổi quán cơm khác, để bên đó đưa đồ ăn đến cho em, mùi vị của nhà đó cũng rất được...."
"Không được, không cho phép em ăn mì ăn liền! ...."
Anh chăm sóc cho cuộc sống của Vãn Vãn từng li từng tí.
Phó Vịnh Bội ghé vào cửa phòng họp ghe lén nổi lên đố kị đến gần như cắn đứt hàm răng.
Dặn dò xong, anh ngắt máy trở về phòng họp.
"Phát triển nhanh như vậy, hai người đã ở chung rồi sao?" Phó Vịnh Bội nhíu mày hỏi.
"Chúng ta họp đi" Anh không muốn thảo luận chuyện riêng của mình với cô.
Vừa rồi thì lộ ra gương mặt dịu dàng thân thiết nói chuyện điện thoại, bây giờ đối mặt với cô liền không còn sót lại chút gì, mang bộ dáng giải quyết công việc! Phó Vịnh Bội nắm chặt cây bút trong tay.
"Đưuọc." Chỉ là, mấy giây sau, Phó Vịnh Bội vẫn ưu nhã như trước.
"Cô nói người Trung Quốc sợ cái gì nhất? Hôm nay là mùng một tháng bảy, nửa tháng nữa, chính là tết Trung Nguyên rồi ! Có câu , ban ngày không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa...."
"Hãn, ý của anh là...." Phó Vịnh Bội suy nghĩ sâu xa.
"Ngày mai tôi sẽ kể vài chuyện cái con trai Diệp Tiểu Thúy, đến lúc đó cô lấy ra toàn bộ video cô lấy được ra! Cuối tuần tôi sẽ bắt tay vào làm phụ trách làm chuyên đề cho ‘Tuần san thành đô’...."
Bên trong phòng họp, đều là giọng nói thảo luận công việc của hai người bọn họ.
....
Thứ tư.
Vãn Vãn xem báo hôm nay, ngẩn người cả ngày.
Trên trang đầu tiên của báo Báo có một tiêu đề rất kinh người: Phóng viên Giang Hãn mình từng gặp quỷ ở bờ sông.
Con trai của bà Diệp nói trên báo, lúc ấy chính là phóng viên Giang Hãn ký gọi điện thoại cho anh, gọi anh đến hiện trường. Bà Diệp với phphóng viên Giang trước đây không qua lại, làm sao có thể quen biết? Mà phóng viên Giang theo chỉ điểm của bà Diệp, chuẩn xác chỉ ra nơi xe buýt bị gặp khó khăn khi bị lún.
Phóng viên Giang Hãn tiếp tục thừa nhận, ở bờ sông từng có một con mà đập vai anh đòi máy chơi game, đó là một con ma một trạch nam, anh ta nói nick name của anh ta là “Sâu róm” , tên thật là Trần Kiệt!
Mà vừa mới công bố cho người dân danh sách những người thiệt mạng, căn bản không có người nào tên là Trần Kiệt! Báo chí trong hai ngày này, đều khí thế ngất trời viết về chuyện này, dân chúng bắt đầu hoài nghi với danh sách những người thiệt mạng.
Nghe nói, kỳ sau, ‘Tuần san Thành Đô’ sẽ công bố những tư liệu mới nhất.
Vãn Vãn trừng mắt, "Sâu Róm" ? Ở cửa đồn cảnh sát, cô còn nhìn thấy Trần Kiệt, Vãn Vãn cảm thấy lông măng trên người đều dựng đứng.
"Leng keng" đúng lúc ấy thì, chuông cửa vang lên, Vãn Vãn vội vàng nhảy dựng lên đi mở cửa.
"Giang.... Tiên sinh...." Ở cửa, nhìn thấy cái đó càng làm cho cô rợn người khinh khủng hơn, là anh hai.
Giang Thiệu Cạnh bước vào, vẫn không cởi giày, trực tiếp an vị trên bàn ăn.
"Bữa trưa của tôi." anh lạnh lùng nói.
"Có, có!" Vãn Vãn vội vàng đến phòng bếp, bưng ra thành quả đã khổ cực chuẩn bị một buổi sáng.
Tám món ăn, cô một chút cũng không dám chậm trễ.
"Giang tiên sinh, xin mời dùng...." Vãn Vãn gian nan nói.
Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng liếc cô một cái, "Gọi tôi đại ca Giang hoặc trực tiếp gọi tên." Về sau mọi người có thể là người một nhà, tiên sinh tới tiên sinh đi, quá khách sáo rồi.
Do dự một lát, Vãn Vãn vẫn chữa lại: "Anh hai...." Cô muốn ở cùng một chỗ với Giang Diệc Hãn, cho nên, cô muốn làm người nhà của anh vui lòng.
Thức ăn rất đơn giản, bởi vì những món ăn quá phức tạp, Vãn Vãn không dám mạo hiểm.
Giang Thiệu Cạnh anh thích ăn thịt, vừa nhìn thấy thức ăn đầy ban, khẩu vị ít đi mấy phần.
Anh nhấc đũa, hướng về muốn thịt duy nhất.... thịt bò hầm cách thủy, anh từ từ nhai kĩ một phen, sững sờ, lại nhai xuống.
Tìm một tờ khăn giấy, che môi lại, anh đem miếng thịt trong cổ họng khạc ra, gói lại, đặt sang một bên.
Bởi vì động tác của anh, ngay cả tim của Vãn Vãn cũng nhảy lên, món ăn này, không đạt, Vãn Vãn có phần hiểu được.
Cô vốn ngay cả bếp gas cũng không biết bật, vài ngày sau khi cô giáo dạy nấu ăn cho cô, càng thêm không khách khí chỉ ra, cô một chút xíu thiên phú phòng bếp cũng không có.
Nhưng mà, Giang Thiệu Cạnh nói đúng, nếu Giang Diệc diệc Hãn là người họ Giang, tại sao cô có thể không chiến thắng được phòng bếp? Diệc Hãn đối với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho anh!
Canh rong biển trước mặt,bề ngoài thật sự không đẹp lắm, dáng vẻ một cấy rong biển lơ lửng ở phía trên trông thật sự rất ghê tởm, Giang Thiệu Cạnh trực tiếp đẩy chén canh ra.
Hắn kéo món cá hấp ở xa nhất lại.
Vãn Vãn chột dạ sờ sờ đôi tay giấu sau lưng của mình, hai tay của cô vì làm cá mà có vài vết thương. Nhưng mà, cho dù khổ công, thu hoạch đạt được cũng không thể so sánh với công sức bỏ ra, món ăn này bề ngoài vẫn chưa được, không giữ được đầy đủ hình dạng cá, hơn nữa, vừa mang ra khỏi nồi cô thấy có một mùi tanh khó ngủi, làm kiểu gì cũng không thể xử lí được.
Nhưng mà, rõ ràng cô có nhớ bỏ nhiều hơn một vài miếng gừng mà!
Giang Thiệu Cạnh trợn mắt nhìn đĩa cá mấy lần, nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng kiềm chế tính tình của mình, bàn tay đẩy món ăn này ra.
Yên lặng kinh khủng, tràn ngập trong không khí, khiến Vãn Vãn càng khẩn trương hơn.
Món ăn cuối cùng, là hẹ xào trứng.
Giang Thiệu Cạnh nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng một vài mảnh vỏ trứng màu trắng, bắn ra từ đôi môi lạnh lùng của anh.
Vãn Vãn rất muốn khóc, bởi vì lúc cô mới vừa vào bếp, tay chân quá luống cuống, đập trứng thì lại có thể để vài mảnh vỏ trứng rơi vào.
Anh dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng hỏi: "Từ Thượng Hải đến thành phố Ôn, lái xe phải mất bao lâu, cô có biết không?"
"Năm, sáu tiếng...." Vãn Vãn nhẹ giọng trả lời.
Cô cũng không phải là ngu ngốc.
"Tôi bỏ xuống một ngày làm ăn, tổn thất bao nhiêu tiền bạc, cô có biết không?" Anh lại hỏi.
Cô, cô làm sao biết được vấn đề cơ mật cao cấp như vậy chứ? ! Vãn Vãn không dám lên tiếng.
"Sáng sớm hơn tám giờ rưỡi tôi xuất phát từ Thượng Hải, lái đến dưới lầu nhà cô đã gần hai giờ chiều, trước khi đến, tôi còn tự nói với mình, đối với cô phải khoan dung một chút, về sau trở thành người một nhà mọi người mới có thể khách khí. Cho nên trên đường cao tốc, tôi không ăn bất kì đồ ăn nào, ảnh hưởng đến khẩu vị của mình."
"...." Vãn Vãn da đầu tê dại.
"Nhưng mà, tôi được ăn cái gì? Thức ăn của heo còn tốt hơn đống đồ ăn này!" Anh bùm một cái đặt đũa xuống.
Quả thật hoàn toàn không nên lấy số lượng đè ép chất lượng! Nếu như cô là nhân viên của anh, anh trực tiếp liền kêu cô cút!
"Hạ Vị Vãn, cô thật có bản lĩnh, một bàn đồ ăn này của cô, so bác gái nấu đồ ăn cho heo trong cô nhi viện, càng khó ăn đáng sợ hơn thức ăn cháy khét!" Âm thanh của anh mới hơi giương cao một chút, Vãn Vãn đã bị dọa sợ đến phát run, trên thế giới này sao lại có một người đáng sợ như vậy? Thầy chủ nhiệm trước kia của cô cũng không khủng bố như anh!
Cô nhi viện?
"Anh chưa từng ở cô nhi viện, làm sao cỏ thể nói những người bạn nhỏ phải ăn thức ăn cho heo? !" Quá sỉ nhục người! Vãn Vãn không nhịn được phản bác, lời nói của anh thật sự quá cay nghiệt, không chỉ có làm tổn thương lòng tự ái của cô, còn liên lụy đến những người bạn nhỏ vô tội!
Anh nhìn cô một cái, dừng một chút, lạnh giọng trả lời, "Làm sao cô biết tôi chưa từng đến đó?" Dù sao về sau mọi người có thể sẽ là người một nhà, bí mật anh đã từng là đứa trẻ bị vứt bỏ, cũng không thể lừa gạt quá lâu.
Nhưng mà, Vãn Vãn hiểu lầm ý hắn.
Anh là tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn, anh đương nhiên có thể đến cô nhi viện làm từ thiện
"Tôi đã cố gắng hết sức rồi." Cực kì uể oải, Vãn Vãn vẫn cố lấy dũng khí thanh minh cho mình
Cố gắng?
"Thật sao? Tôi không nhìn thấy sự cố gắng của cô! Những thức ăn này, không đạt, tất cả đều không đạt." Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo tuyên bố.
Vãn Vãn chán nản rủ đầu xuống.
Ngay cả giáo viên cũng khuyên cô, nói cô không thích hợp nấu ăn, mau sớm nghỉ học đi, vẫn có lấy lại chút tiền học phí
"Tôi hiểu, lần sau nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để cho anh hai lại thất vọng như vậy."
Vãn Vãn không nổi giận, điều này làm cho Giang Thiệu Cạnh hơi ngoài ý muốn.
Trầm mặc một chút, anh lần nữa mở miệng....
"Cô đang mặc quần áo quỷ quái gì trên người vậy?"
Cái gì? Vãn Vãn cúi đầu, hôm nay cô mặc áo phông, không cảm thấy có vấn đề gì mà
"Phẩm vị quần áo cũng thật kém! Cô đừng nói cho tôi biết, mỗi lần cô ra cửa đều diện loại trang phục này." Giang Thiệu Cạnh cay nghiệt phê bình.
Giống một em gái, căn bản không giống một phụ nữ!
Sắc mặt Vãn Vãn cứng đờ.
"Em trai tôi dẫn cô ra ngoài, cũng không cảm thấy mất mặt sao?" Lân thứ nhất: , anh còn tưởng là chỉ là đúng trùng hợp, lân thứ hai 2:, anh đều đã hẹn trước, cô vẫn là mặc loại trang phục không có phẩm vị này.
"Người dựa vào quần áo, phật dựa vào vàng (kiểu người đẹp vì lựa lúc tốt vì phân ý),cô tiếp tục mặc loại trang phục này, sẽ chẳng khác nào ném đi thể diệ của ‘Yên thiên hạ’ của chúng tôi!" Một ngày nào đó, chủ nhân chân chính của ‘ yến thiên hạ ’ sẽ ra ánh sáng, nếu nữ chủ nhân tương suất ngày mặc loại trang phục này, đối với hình tượng của công ty tuyệt đối là một chuyện cười lớn!
Anh đi thẳng tới cửa, lạnh giọng ra lệnh, "Đi ra ngoài với tôi!"
....
Vãn Vãn cũng không biết mình làm vậy, hoàn toàn ở trong tay của anh hai kinh khủng này, giống như con rối gỗ của con nít.
"Cái váy này, chất vải mỏng manh.... như có thể nhìn xuyên qua.... Không quá phù hợp với tôi...." Vãn Vãn nhỏ giọng kháng nghị.
Nhưng mà, một ánh mắt của đối phương, làm cho cô im miệng.
"Không thể nào, vị tiểu thư này, cô mà mặc bộ quần áo này sẽ rất đáng yêu, cả người đều có ý vị của phụ nữ." Nhân viên bán hàng vội vàng nói.
Đến cửa hàng, Gaing Thiệu Cạnh đang gọi điện thoại xử lí đơn giản một chút công việc tùy tiện ngước mắt nhìn cô một cái. anh và cô đã từng thân thiết với nhau, tự nhiên biết Hạ Vị Vãn lúc chưng diện, thật ra thì rất có sức hút với đàn ông.
Ý vị của người phụ nữ nhỏ, câu nịnh nọt này, làm Vãn Vãn ngoan ngoãn đồng ý để nhân viên bán hàng gói lại.
Giang Thiệu Cạnh dẫn cô đến đều là các cửa hàng hàng hiệu, giá tiền cũng thật khó có thể để người thường tiếp nhận được.
"Chọn nhiều hơn vài bộ quần áo, cả giày, túi cùng bộ, nhất định phải chọn cho tốt." Anh cúi đầu tiếp tục loay hoay với chiếc điện thoại di động, vẫn mang giọng nói lạnh lùng nói, "Tôi chưa bao giờ mua quần áo, giày cùng túi cho phụ nữ, là bạn gái của em trai tốt của tôi, cô có thể là ngoại lệ!" Vì yến thiên hạ, hôm nay không đắp mấy chục vạn lên người cô, anh là sẽ không từ bỏ ý đồ!
Nhân viên bán hàng vội vàng xem Vãn Vãn như công chúa mà phục vụ.
Cái dáng vẻ ngạo mạn như vương tử kia, khiến Vãn Vãn dở khóc dở cười, "Không cần, Giang đại ca, những thứ đồ này mặc dù rất đắt, nhưng mà tôi có thể tự trả được."
Vãn Vãn hít sâu một hơi, đối với nhân bán hàng nở một nụ cười sáng lạn, "Tiểu thư, các cô lại đề cử mấy bộ quần áo cho tôi đi!" Ba có để lại di sản làm đồ cưới cho cô, vừa nghĩ tới mặt mũi của "Yến thiên hạ", cô nguyện ý nhịn xuống cảm giác nhức nhối.
Có lợi mà không chiếm là đứa ngốc, phụ nữ không phải là nghĩ như vậy sao? Đặc biệt là đối với quần áo và túi xách! Anh đều đã nói “Thanh toán” rồi, người phụ nữ này lại có thể cự tuyệt? ! Thật là mười phần là một đứa ngốc! Giang Thiệu Cạnh cúi đầu động tác đùa nghịch điện thoại di động dừng một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]