Xung quanh một mảnh đen như mực, mặt đất giống như có con rắn lớn đang quằn quại, rung chấn mọi người gần như không đứng vững được.
Tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía, một mảnh hỗn loạn.
"Vãn Vãn!" Giang Diệc Hãn xông về phía vị trí bạn gái.
Lá gan Vãn Vãn rất nhỏ, cô nhất định rất sợ hãi đúng không? Giang Diệc Hãn vừa vội vừa lo.
Ngực anh hoảng loạn, vô cùng rõ ràng.
Sợ cô sợ hãi, sợ cô bị người đạp lên, sợ cô khóc, sợ cô bị thương....
Giang Diệc Hãn cuối cùng cũng bắt được một cánh tay.
Nhưng mà, sau khi nắm chặt, anh lập tức liền phát hiện có cái gì không đúng.
"Là cô? !" Là Phó Vịnh Bội!
"Vịnh Bội, có nhìn thấy Vãn Vãn không?" Anh lập tức buông tay của đối phương ra.
"Không có, tôi cũng đang tìm Giang Thiệu Cạnh." Loại phản ứng này của anh, khiến Phó Vịnh Bội rất không có tư vị.
Rốt cuộc quảng trường cũng có một điểm ánh sáng, mẹ Diệp cầm đèn pin cầm tay, "Phóng viên Giang, các người nhanh chạy về phía mặt sân rộng, nơi này có cái gì rất không đúng!"
Chỗ không xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào khóc, "Con của tôi, mẹ rất nhớ con!"
Giang Diệc Hãn cả kinh, đó là một người thân của người gặp nạn, con trai của cô....
"Bây giờ xung quanh đều là oan hồn, nơi này có khả năng sẽ có nguy hiểm, phóng viên Giang, hai người tránh đến chỗ an toàn trước đi!" Mẹ Diệp đem bọn họ đẩy ra ngoài.
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-dung-quay-ray/2370831/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.