"Không phải nghe nói trước kia cậu bị đau dạ dày sao? Sao khẩu vị lại trở nên tốt như vậy?!" Lương Vũ kỳ quái.
"Món ăn ở nhà hàng này rất ngon." Vãn Vãn ôn nhu cười một tiếng.
"Mặc dù là mình gọi cậu ra ngoài an ủi mình, nhưng mà một bàn đồ ăn đều là cậu gọi, mình không muốn thanh toán đâu!" Lương Vũ hừ một tiếng.
"Không sao, căn bản đều là mình mình ăn, để mình thanh toán." Tính tình Vãn Vãn rất tốt.
"Đây chính là cậu nói đấy, vậy để mình gọi thêm vài món nữa! Hôm nay bà đây thất tình, mình vô cùng khổ sở, mình phải ăn cho giận, mình muốn ăn no đến chết!" Lương Vũ giơ tay gọi nhân viên phục vụ mang menu tới.
Vãn Vãn nhìn Lương Vũ, lộ ra ánh mắt hơi hâm mộ.
Thật ra thì người kêu đau, bình thường cũng là người quên đau nhanh nhất, kiểu người như thế, tình yêu quả thật giống như lượng nước dư thừa trên người, đi tiểu một lần liền có thể sống lại.
Không giống cô, chỉ biết trốn tránh...
"Ừ, ăn no, sẽ không cảm thấy khó chịu." Vãn Vãn mỉm cười đồng ý.
Lúc khổ sở, cô luôn để mình ăn đến muốn ói.
Diệc Hãn đoán sai một chút, mấy ngày nay, căn bản cô không để mình đói bụng, ngược lại, mỗi ngày bánh bích quy, mì ăn liền đều ăn đến muốn nôn mới thôi.
Không có khung cảnh cầu hôn mà cô vẫn luôn nghĩ đến, chỉ là một giấc mộng buồn cười, cô không cần vì muốn đeo vừa chiếc nhẫn kia mà điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-dung-quay-ray/2370803/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.