Quả đúng như Hàn Thanh Dao đoán, khi cô kéo vali tới nhà ngoại thì cả nhà đều bị dọa. Bà ngoại nước mắt ngắn dài hỏi cô bị ức hiếp có đúng không, cậu của cô còn bá đạo hơn, trực tiếp xách súng ra ngoài, miệng la hét:
“Tôi phải đi giết cái tên cặn bã đó!”
Đến khi bị mợ nhéo tai lôi lại thì mới chịu an phận. Hàn Thanh Dao ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, hỏi:
“Cậu! Tên cặn bã trong miệng cậu là ai vậy?”
“…” Cậu cô á khẩu, một lúc sau xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, bị mợ của cô đập thêm một cái nữa vào đầu, đau đến mức la oai oái.
“Dao Dao! Là ai ăn hiếp con? Mợ và cậu sẽ giành lại công đạo cho con.”
Trong trí nhớ của Hàn Thanh Dao, mợ quả thật vô cùng… “mạnh mẽ”. Bà là xã hội đen, giỏi võ khỏi phải nói, tính tình lại vô cùng mạnh bạo. Nghe nói năm đó khi cậu theo đuổi mợ, bị mợ đánh bầm dập phải vào bệnh viện năm lần. Hàn Thanh Dao sợ run, theo bản năng lùi lại một bước. Nhưng trong mắt những người ở đây, cô là đang sợ hãi vì bị ức hiếp phải bỏ nhà đi. Nhất thời, bà của cô tê tâm liệt phế khóc rống, cậu của cô lại muốn cầm súng xông ra ngoài. Hàn Thanh Dao có chút co giật khóe miệng. Bà ngoại! Khóc to như thế cổ họng thật sự không vấn đề gì sao? Còn nữa, cậu à! Giờ đang là xã hội pháp trị đó! Cậu cầm súng đi nghênh ngang như thế là muốn khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xong-nu-chu-trung-sinh/52510/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.