“Đây là cách mà cô nói chuyện với chị mình hả?”
Hàn Thanh Dao nhìn thẳng vào mặt Hàn Huyên, lạnh lùng nói. Hàn Huyên có chút giật mình trước lời nói và ánh mắt sắc bén của Hàn Thanh Dao, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại.
“Hàn Thanh Dao không có ai chống lưng, chắc chắn không dám làm gì mình!”Hàn Huyên tự nhủ sau đó nhanh chóng kiêu ngạo trở lại.
“Chị có tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Chị chỉ là kẻ ăn bám trong nhà của tôi thôi!”
Nhìn vẻ mặt ngạo mạn của cô ta, Hàn Thanh Dao ôm bụng cười to.
“Chị cười cái gì?”Hàn Huyên có chút căng thẳng, hai nắm chặt gấu váy.
“Cô nói tôi là kẻ ăn bám? Cô coi lại mình đi! Cô là gì trong cái nhà này? Một đứa con riêng mà tôi! Tôi cho cô biết, cái gia tài này là do mẹ tôi lúc còn sống cùng ông ta gây dựng lên, mẹ cô và cô mới là kẻ ăn bám! Cô nên bỏ ngay cái tính kiêu ngạo rẻ tiền của mình đi!”
Hàn Huyên tay run run chỉ thẳng vào mặt cô, tức đến nỗi không nói được lời nào. Để thỏa cơn tức của mình, cô ta giơ tay lên, mắng:
“Cô cái kẻ đê tiện này” Hàn Huyên giơ tay lên muốn tát thẳng vào mặt của Hàn Thanh Dao nhưng tay chưa kịp chạm tới mặt cô thì đã bị tay trái của Hàn Thanh Dao giữ lại, tay kia đánh thẳng vào mặt.
Trong mắt Hàn Huyên tràn ngập cảm giác không tin nổi. Cô ta dùng tay che lại nơi bị Hàn Thanh Dao tát cho đỏ lên, hằn cả dấu tay.
“Tôi chỉ là dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xong-nu-chu-trung-sinh/52509/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.