Hắn nhìn tôi, mỉm cười, hồi lâu, tôi quay đầu đi.
Hắn dịu dàng nói: “Chỉ cần em đến, anh đã rất vui rồi.”
Tôi chẳng quan tâm, hắn nhìn bên má tôi hỏi: “Ngồi xuống nhé? Hôm qua em cũng vừa sốt.”
Tôi vẫn không nói gì, lát sau, hắn lại nói: “Nơi này vẫn giống lúc trước.”
Căn phòng yên tĩnh.
Hắn vẫn nhìn tôi, tôi vẫn nhìn chỗ khác.
Tôi từng đến chỗ hắn mấy lần, đều là vào cuối tuần chúng tôi muốn ở bên nhau, hắn tăng ca về trễ nên tôi lái xe đến đón.
Có lần, hắn nói phải mất một lúc nữa mới xong công việc, bảo tôi nằm nghỉ ngơi trên giường phòng nghỉ một lát, đến khi tỉnh dậy, vừa đúng lúc hắn xong việc đẩy cửa đi vào, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn tôi.
Khi đó tôi ngồi dậy, cũng nhìn lại hắn.
Khi đó bầu không khí cực kỳ hòa hợp, không như hiện giờ.
“Lại đây chút nhé?” Hắn ngồi trên giường, vẫn giống khi đó cười hỏi tôi.
Nhưng tôi không còn giống khi đó, tôi không đồng ý, vẫn bất động.
Đến tận giờ, hắn chưa từng thay đổi, có lẽ chỉ mỗi tôi là khác đi.
Là vì nhờ có hắn, tôi nhanh chóng trưởng thành, nhưng hắn không xứng nhận được lời cảm ơn.
Qua một lúc, hắn lên tiếng giải thích tình huống hiện tại: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn đổi địa điểm gặp em ấy mà.”
Tôi nhìn sang bên cạnh.
Hắn vẫn mỉm cười, tiếp tục khuyên nhủ: “Lại đây chút đi.”
Tôi đứng im. [kuroneko3026]
Không muốn đếm xỉa đến hắn.
Đổi địa điểm thì làm sao, không muốn quan tâm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-vu-luc-khong-hop-tac/106220/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.