Cố Thành nhìn tôi một cách tán thưởng rồi cười lớn.
Nói xong, Trần Miêu Miêu mới hiểu có nghĩa là gì, trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy đôi mắt giận dữ của cô ta.
9
Khi đến nhà hàng, Cố Thành nắm tay tôi đi vào.
Trần Miêu Miêu giành ngồi vào ghế trước.
Cô ta nghiêng đầu, hơi xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, chị Chu, lúc đặt chỗ chúng tôi chỉ đặt chỗ cho hai người, quên đổi rồi. Hay là chị mang ghế đến đây ngồi đi."
Nói chung là các vị trí tại nhà hàng này đều đã được đặt trước, căn bản không có ghế dư, cô ta biết trước điều này nên mới cố ý khiêu khích.
Tôi cảm thấy cô ta trông giống như một kẻ ngốc.
Chẳng lẽ cô ta không biết Cố Thành là khách VIP ở đây sao?
Quả nhiên, Cố Thành cũng không thèm nhìn cô ta một cái, anh ấy nắm tay tôi đi vào phòng riêng không dành cho người ngoài.
Lần này đến lượt Trần Miêu Miêu sửng sốt.
Nhà hàng này có rất ít khách VIP chứ đừng nói đến việc được vào phòng riêng.
Đôi mắt của Trần Miêu Miêu sáng lên, cảm giác như cô ta đã đào được một kho báu.
Cô ta không biết xấu hổ đi theo sau, ngồi đối diện Cố Thành.
Trần Miêu Miêu là người miền Nam, khẩu vị vô cùng thanh đạm.
Cố Thành không biết là cố ý hay vô tình, liền gọi một bàn đồ ăn cay. Nhìn cô ta vừa ăn vừa uống nước, ăn đến lớp trang điểm bị tẩy hết phân nửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-viec-gi-thi-dung-lam-tra-xanh/3577446/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.