"Vợ à, chúng ta có thể đừng có phí công như vậy được không? Tuy rằng muốn đuổi cô ta đi phải thông qua ông Tạ, nhưng nói tóm lại không phải chỉ cần một câu của em là được rồi sao?"
"Mỗi ngày cô ta đi tới đi lui như một con công xòe đuôi, sợ người khác không biết cô ta đang thiếu đàn ông."
Tôi vuốt ve anh ấy, an ủi: “Ngoan đi, thời gian còn chưa đến, tối nay anh…”
Nhìn ly cà phê vương vãi khắp nơi trong thùng rác, tôi khẽ mỉm cười, tôi ngược lại muốn xem ai là người chiến thắng cuối cùng trong trận chiến tối đêm nay.
8
Buổi tối tan làm, Cố Thành và tôi nắm tay nhau đi tới khu để xe.
Đột nhiên một tiếng hét chói tay vang lên, thân thể Trần Miêu Miêu mất tự chủ ngã về phía Cố Thành:
"Đàn anh!"
Tiếng kêu yểu điệu của Trần Miêu Miêu vang vọng khắp khu để xe.
Cố Thành xoay người ôm tôi vào lòng, còn Trần Miêu Miêu bị ngã xuống đất.
Cô ta không ngờ Cố Thành buổi sáng không từ chối ly cà phê của cô ta, lại thấy c.h.ế.t không cứu.
"Đau quá..."
Có thể thấy lần này cô ta ngã không nặng, nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho trọn, cô ta ăn vạ nằm trên mặt đất, ngửa cổ giả vờ yếu đuối.
Có lẽ trong trí tưởng tượng của cô ta, cô ta duyên dáng như một con thiên nga. Nhưng trên thực tế, vì hôm nay trời mưa nên khu để xe có nước, cô ta lại mặc váy trắng, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-viec-gi-thi-dung-lam-tra-xanh/3577445/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.