Minh Thần đang suy nghĩ lung lung, bỗng nhiên nghe thấy Hoằng Quang gọi: “Thầy Minh”, đầu hắn vẫn áp trên bụng cậu, giọng nói rầu rĩ.
Ngứa quá, Minh Thần vặn vẹo một chút muốn thoát ra, nhưng lại không nỡ, cắn chặt môi dưới hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu không khen tớ.”
“… Cậu muốn tớ khen cái gì?” Mặt Minh Thần nóng bừng: “Đến đúng lúc? Hay nhúng tay kịp thời?”
Thực ra hắn muốn cậu khen hắn ngầu. Nhưng lại không dám nói ra, sợ bị lộ tẩy nên quay phải quay trái một hồi mới dám mở miệng.
Hoằng Quang ngẩng đầu lên, cố ý làm ra vẻ mặt oan ức và tức giận.
Minh Thần đành phải chạm vào mái tóc vừa ngắn vừa cứng của hắn: “Được rồi, được rồi, đẹp trai rồi, đẹp trai rồi.”
Hoằng Quang nhíu mày: “Chỉ đẹp thôi á?”
“Còn muốn sao nữa?” Minh Thần hỏi lại, “Đẹp trai ngời ngời? Đẹp nhất thế gian? Hay đẹp tới mức đất trời xoay chuyển, mặt trời ánh trăng thôi không sáng nữa?”
“Bộ tớ là người hẹp hòi vậy sao!” Hoằng Quang phản đối.
“Ồ …”
“Tớ nói Tiếng Anh lưu loát như vậy, lẽ nào cậu không khen tớ được một câu à.” Hoằng Quang hỏi, trưng vẻ mặt “chờ được khen”.
Minh Thần bật cười khúc khích.
Điều này thật sự rất đáng để cậu khen ngợi, dù sao thì cậu cũng là người cầm tay dạy tiếng Anh cho Hoằng Quang. Bắt hắn học thuộc lòng từng từ vựng, chỉ hắn từng cách phát âm, huy chương lập công cũng coi như là mỗi người một nửa. Thế là Minh Thần thuận tay xoa đầu, vò rối mái tóc Hoằng Quang, cảm giác thật tuyệt, bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995331/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.