Một nửa số người trong quán bar đều nghe thấy, nhìn sang hai người bọn họ.
Lúc đầu, Minh Thần còn tưởng chính mình nghe lầm, nhưng khả năng nói tiếng Anh tốt như vậy, nghe thế nào cũng cảm thấy… Chỉ khi quay đầu lại, mới thấy Hoằng Quang tựa như một con thú đang bị xâm chiếm lãnh thổ, nhíu mày cau có, vẻ mặt u ám, toàn thân căng thẳng, bộ dạng dọa dẫm sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Vóc dáng Hoằng Quang cao lớn, đường nét khuôn mặt của hắn đậm chất người phương Đông, ẩn sâu trong đó là vẻ trải đời của người từng trải.
Ngày thường tính tình của hắn rất tốt, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, đặc biệt khi ở trước mặt Minh Thần, hắn luôn dè đặt, cẩn thận thu lại móng vuốt. Minh Thần chẳng hề cảm nhận được sự hung dữ của hắn.
Nhưng lúc này đây, mắt hắn trừng lớn, khóe miệng nhếch lên giống như Asura* sống lại, tràn ngập sát khí.
(*: Là cách gọi những vị chiến thần trong thần thoại Ấn Độ, luôn tranh giành quyền lực với Sura.)
Người vừa mới cười nói vui vẻ với Minh Thần thoáng chốc lật mặt, đánh mạnh một cái khiến cậu đứng không vững, rồi quay người biến mất trong bóng tối.
Hoằng Quang tỏ vẻ khinh thường, chậc một tiếng: “Như này còn dám dụ dỗ người khác sao?”, thuận tiện ôm lấy Minh Thần từ phía sau, nắm lấy bàn tay bị người kia sờ soạng hỏi: “Có sao không? Không bị thương chứ?”
Mọi thứ diễn biến quá nhanh, khiến cho não bộ Minh Thần không bắt sóng kịp chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995330/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.