xiaoyang520 
Hoằng Quang nghe thấy tiếng động, mơ màng hỏi: "Minh Thần?" 
"Tớ đây." 
"Bị ngã phải không?" 
"Không, tớ chỉ vấp chân một chút thôi." Minh Thần sợ hắn tỉnh dậy sẽ thấy bộ dáng chật vật của mình, nên vội vàng che giấu. 
"Có đau không?" 
"Không sao đâu, cậu ngủ đi." 
Hoằng Quang lúc này mới "Ừm" một tiếng, đặt đầu xuống, lại chìm vào giấc ngủ. 
Minh Thần cẩn thận nhấc đôi dép và cặp sách rơi tán loạn trên sàn rồi mới lên giường, nằm xuống đối mặt với Hoằng Quang, nhìn hắn qua không gian chật hẹp của ký túc xá - không có ánh sáng, ngay cả đường nét gương mặt ra sao cũng không thấy rõ, nhưng Minh Thần vẫn ngắm rất lâu. 
Cậu giữ nguyên tư thế này, duy trì góc độ này ngủ cả đêm. 
Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện Hoằng Quang đã thay đổi tư thế, không còn mặt đối mặt với cậu nữa. Chăn được kéo xuống dưới thắt lưng, lộ ra toàn bộ tấm lưng rộng lớn cường tráng, các khối cơ trên lưng co lại giãn ra, cứ như vậy với biên độ nhỏ. 
Minh Thần sửng sốt một giây. 
Đột nhiên hiểu được Hoằng Quang đang làm cái gì. 
Hoằng Quang trông như thần kinh thô, nhưng có một số việc lại phá lệ cẩn thận. Ví dụ như loại chuyện "Buổi sáng/buổi chiều tự phục vụ mình" này, Minh Thần ở cùng hắn hơn một năm, chưa từng thấy hắn làm qua. 
Đây là lần đầu tiên, Minh Thần ý thức được, Hoằng Quang cũng có "nhu cầu ở phương diện này" - Ừm, thành thật mà nói, trước đây Minh Thần từng lén lút bổ não tình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995315/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.