Lúc chạm vào, Minh Thần giật nảy mình, nó vừa cứng vừa nóng, rỉ ra một ít chất lỏng, sờ một cái, cả bàn tay đều ẩm ướt, trơn trượt... Minh Thần giấu mặt vào trong quần áo Hoằng Quang, cảm thấy não bộ của mình phân thành hai bên thiên sứ cùng ác ma, thiên sứ bên phải điên cuồng khiển trách cậu biến thái, ra lệnh cho cậu dừng ngay hành vi ghê tởm đáng xấu hổ này; ác ma bên trái kích động đôi cánh bé nhỏ nói, lại không ai biết, hơn nữa cậu còn muốn nhịn tới bao giờ đây? Nhịn nữa có phải sẽ nhân lúc người ta đang ngủ mà "đánh lén" không? Nhìn đi, lúc nãy cậu lau người cho ai đó, bộ dạng gấp muốn chết, hận không thể chờ được trực tiếp quỳ xuống liếm? 
Minh Thần nước mắt đầy mặt. Nhưng động tác trên tay căn bản là không dừng được. 
Hoằng Quang lưu lại "tư liệu tưởng tượng" rất phong phú cho cậu. 
Vốn dĩ cậu không cần cố sức, chỉ cần tưởng tượng cảm giác an toàn khi hắn ôm cậu vào lòng từ phía sau, tưởng tượng bàn tay chai sạn thô ráp của hắn chạm vào những nơi mẫn cảm trên cơ thể cậu, tưởng tượng lúc Hoằng Quang mới vừa thức dậy còn chưa tỉnh ngủ, dùng giọng nói khàn đặc ghé vào tai cậu hỏi: "Làm sao vậy? Muốn tớ giúp? Có thoải mái không? Nhanh như vậy?" - Tệ hơn là... giống như... những tình tiết này... giống như, tất cả đều không phải là tưởng tượng... Bởi vì Hoằng Quang chắc chắn đã ôm cậu ngủ, thời gian còn rất dài, quả thực hắn đã giúp cậu giải quyết vấn đề 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995314/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.