Mặt trời vừa xuống núi, tôi lập tức đưa Vỹ Đình về cho kịp buổi tiệc lúc bảy giờ.
Trên đường đi chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện.
Trước khi lên xe khoé mắt cô ấy vẫn còn đọng lệ; lúc đến nhà hàng tuy ánh mắt hơi hoe đỏ, nhưng không còn nước mắt nữa.
Nhìn đồng hồ, mới có sáu rưỡi, nhưng tôi cảm thấy không khí nặng nề tới mức tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa.
Tôi nói bảo trọng, cô ấy nói anh cũng vậy.
Không có không nỡ, day dứt, lưu luyến hay những từ ngữ có thể lay động tâm can.
Nhiều nhất chỉ có vẫy tay, tôi nghĩ.Về đến nhà vẫn chưa đến bảy giờ, Vinh An vẫn đang nằm trên giường, nhìn thấy tôi lại giật nảy mình.
“Cùng đi ăn cơm đi.” Tôi nói.
“Tớ không làm kỳ đà thì tốt hơn.” Cậu ta nói.
“Không có kỳ đà, chỉ có tớ với cậu thôi.” Tôi nói.
Cậu ta hơi ngẩn người, đứng dậy cùng tôi ra ngoài ăn cơm.
Ăn xong, Vinh An kiếm cớ ở lì trong căn phòng tầng trên, một mình tôi ở tầng dưới xem tivi.
Tay phải cầm điều khiển từ xa, chuyển kênh đến Maximum, lại giảm đến Minimum.
Sau đó lại quay lại từ đầu.
Đến khi mắt sắp mở không nổi, mới tắt tivi, bước khỏi phòng đi ra ngoài sân.
Đèn tầng trên đã tắt, Vinh An chắc đã ngủ rồi.
Tôi chỉ do dự ba giây, bèn leo lên xe, phi về phía Yum.
Tiểu Vân thấy tôi một mình đi tới, không nói một lời ngồi luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tuoc-rung-sau/2319743/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.