Trong đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên đến đây cùng cô ấy, cô ấy nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía biển.
Tuytrước đây đến đây tổng cộng năm lần, chưa lần nào ngắm được mặt trời,nhưng cô ấy vẫn cởi giày cởi tất, đi chân trần trên bờ cát, để mặc sóngbiển đánh vào mắt cá chân và bắp chân.
Tôiliếc nhìn chân cô ấy, cô ấy đi một đôi giầy da màu đen không thể coi làthấp, chân mang tất màu trà nhạt, như thế này có lẽ không thể cởi giàycởi tất được nữa.
Bờ cátvẫn bị nước biển chia thành hai màu đậm nhạt như cũ, cô ấy bước đi trênbờ cát nhạt, bước chân rón rén, như sợ không cẩn thận sẽ làm ướt giày.
“Cuối cùng cũng ngắm được hoàng hôn rồi.” Tôi quay đầu nhìn về phía tây, vầng mặt trời trên biển đỏ như lửa.
“Đúng vậy.” Cô ấy cũng quay đầu, “Cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng hôn rồi.”
Phải rồi, ngắm được hoàng hôn rồi, sau đó thì sao? Có cảm thấy lãng mạn không?
Tình cảm nếu không còn, thì những vì sao khổ công phí sức hái xuống cũng sẽ chẳng toả sáng.
“Việc học của anh thế nào?” Vỹ Đình hỏi.
“Cũng tàm tạm.” Tôi nói, “Còn em? Công việc thuận lợi không?”
“Lúc mới đến Đài Bắc không thích nghi lắm, bây giờ tốt hơn nhiều, cũng dần dần có cảm giác thành công.”
“Chúc mừng em.”
”Cảm ơn.” Cô ấy cười, “Vậy những chuyện khác của anh thì sao?”
“Những chuyện khác?”
“Bây giờ em có bạn trai rồi.” Cô ấy thấy tôi không hiểu ý, bèn nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tuoc-rung-sau/2319741/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.