Nhị vị mĩ nữ trên người đã không ít thương thế. Mặc dù hai nàng luôn là kẻ chiếm ưu thế nhưng ba tên nam nhân kia lại điên cuồng khát máu. Mặc cho những vết thương chồng chất sâu tới tận xương nhưng quyết không dừng lại, bọn chúng biết làm theo mệnh lệnh của Trần Duyên mới là con đường sống duy nhất.
-Hahaha lão phu không ngờ ngươi lại là nam nhân vô tình tới vậy, để hai mĩ nhân phải vết thương chồng chất mà không một chút chớp mắt.
Chu lão cũng phát hiện ra hắn đang chủ ý bên dưới liền mở miệng trêu chọc.
-Nàng ấy muốn trở thành cường giả ta liền giúp nàng thực hiện bằng được, không trải qua sinh tử giao chiến làm sao có thể đạp lên kẻ khác mà đi.
Ánh mắt hắn kiên định không một chút buông lơi.
Rốt cuộc không phụ kì vọng của Trần Duyên, ngay điểm tấn công cuối cùng tưởng rằng mũi kiếm đã cắm vào mĩ mục, Tưởng Lệ không chút tránh né mà nghiêng người nghênh tiếp.
Trông thấy mũi kiếm còn cách nữ nhân không quá hai li Tần Mạn vui sướng, hắn hứng chí phóng người càng nhanh. Bỗng nhiên cảnh tượng huyết dịch tuôn trào trong tưởng tượng không hề xảy ra, dưới chân liền bị thứ gì đó bám chặt lấy.
Tần Mạn cảm giác bất ổn, hắn nhìn xuống thì thấy những nhánh dây gai quen thuộc mà bản thân đã không ngừng giao chiến đã cuốn lấy chân phải đồng thời không ngừng tiến lên phía trên mà quấn lấy.
Hắn sợ hãi không ngừng chém đi chúng nhưng những sợi dây gai thô dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413614/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.