Bên trong lãnh địa Hợp Hoang Môn chiến sự cũng đã tới hồi gấp gáp, Tưởng Lệ rút tiểu kiếm ra khỏi thi thể của một tên đệ tử. Nàng liếc mắt phượng đánh giá xung quanh muốn tìm đối thủ mới.
- Hihihi Tưởng đạo hữu thực lực quả thâm bất khả trắc, không biết bao nhiêu nhân mạng đã ngã xuống trên tay đạo hữu rồi.
Lan Anh thanh bào giờ đây cũng đã nhuộm đổ một màu huyết dịch, khẳng định cũng đã hạ sát không ít người.
- Bọn người này không phải đều là đệ tử Hợp Hoang Môn sao?
- Không ngờ Lan Anh đạo hữu lại là kẻ máu lạnh không chút run tay.
Nghe lời châm chọc của nàng, Lan Anh có chút nhíu mày nhưng cũng bình thản đáp trả.
- Bọn chúng cũng chỉ là “đã từng”, dám nổi loạn phản bội môn phái chính là phản đồ. Chỉ có một kết cục duy nhất “giết”. Phải chính tay chúng ta phải chặt lấy thủ cấp của bọn chúng mới có thể an ủi những anh linh của các sư muội.
Quả không hỗ là kẻ mang danh đại đệ tử, từng lời nói, cử chỉ đã dần toát ra áp bức vô hình.
Tưởng Lệ cũng cảm nhận thấy sự khác biệt, khiến nàng không còn hứng thú trêu chọc.
- Nhị vị mĩ nữ không ngờ còn chút hơi sức ở nơi đây trò chuyện, không biết đám nam nhân thô lỗ chúng ta có hay không cơ hội cùng hai vị hưởng nguyệt đêm nay.
Hơn mười tên hắc y bỗng nhiên tiến lại gần, bọn chúng ăn ý chia nhau ra bao vây lấy mọi đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413605/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.