Trong lúc Tưởng Lệ còn nghi vấn, đáng lẽ lúc này chủ động công kích những tên còn lại chính là nắm giữ rất lớn lợi thế nhưng Lan Anh lại chủ động rời đi.
- Tưởng đạo hữu mau nhìn.
Nàng đưa tiểu kiếm ngang phía trước, Tưởng Lệ biến sắc nhận ra nhìn lại thanh kiếm của mình.
- Chúng không hề dính máu. Không thể nào, chính ta cảm giác được kiếm đã đâm sâu vào da thịt không sai.
Nàng thầm thì.
- Không sai, ta cũng cảm nhận như vậy. Nhưng bằng chứng không biết nói dối, trước mắt chúng ta không hề biết thực lực của chúng là gì chỉ có thể tạm thời rút lui.
Lan Anh cố gắng giữ tâm trí không hoảng loạn.
- Dừng lại.
Bỗng nhiên Tưởng Lệ hét lớn. Trước ánh nhìn đầy khó hiểu của nàng Tưởng Lệ ngập ngừng khẳng định.
- Lan Anh đạo hữu không thấy chỗ này có chút quen thuộc sao?
Lời nói của nàng khiến Lan Anh cũng chợt nhận ra. Tâm trí hoàn toàn nghĩ tới kế hoạch tác chiến khiến nàng không hề nhận ra bản thân hầu như không hề rời đi, đám bụi gai kia chính là tác phẩm của bản thân.
- Không lẽ chúng ta thật sự lọt vào cái bẫy của chúng.
Cắn môi mọng, Lan Anh bất khả tư nghị dáo dác nhìn xung quanh.
- Có lẽ đây chính là huyễn trận của chúng.
Nàng có chút bất đắc dĩ nói ra, trước đây bản thân đã từng rơi vào huyễn trận phòng hộ động phủ của Trần Duyên nàng biết sự lợi hại của thứ này. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413604/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.