Chương trước
Chương sau
Trên bầu trời nhị vị mĩ nữ thất thần nhìn xuống bên dưới nơi mà hắn cùng tên Huyết Phong kia giao chiến.

- Sư muội có tìm thấy dấu vết Trần Duyên để lại không?

Lương Tiểu Xuân bất an nhìn qua nàng.

- Bên dưới đã bị huyết tinh tanh nồng bao phủ, rõ ràng kẻ đụng độ với hắn là tu sĩ có bản lĩnh sử dụng huyết nhục công kích.

Hương Lan nhíu mày. Nàng cùng sư tỉ theo mùi hương Trần Duyên để lại tới đây liền mất đi tung tích.

Mĩ phụ tái mặt, nhìn xuống tràng diện bên dưới rõ ràng đã có giao chiến diễn ra.

- Sư tỉ bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Hương Lan nhìn qua nàng.

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ mĩ phụ lắc đầu đạo.

- Chúng ta quay về thôi.

- Sư tỉ muốn buông bỏ sao?

Hương Lan bất ngờ rặng hỏi.

- Hắn vẫn bình an vô sự.

Nàng lãnh đạm quay lưng rời đi trước sự sững sờ của Hương Lan. Nàng vốn được trời cao ưu ái từ khi chào đời linh tính mách bảo hiếm khi sai lệch, lần này cũng không ngoại lệ thậm chí là có chút khẳng định trong thâm tâm mách bảo hắn vẫn vô sự.

- Tại sao ta lại lo lắng cho hắn chứ?

Mĩ phụ ngượng ngùng đỏ mặt, cố ý tăng tốc để sư muội không trông thấy nàng xấu hổ.

Trần Duyên sau khi hợp mặt cùng Tưởng Lệ cũng nhanh chân men theo rìa ngoài Hắc Lâm rừng rậm bí mật rời đi. Hắn hiện giờ thương thế mặc dù đã áp chế xuống nhưng hiểm nguy vẫn còn đó, nếu không cẩn thận liền nội thương phát tác nhục thể vỡ toang.

Cuối cùng sau hơn ba ngày đường dưới tốc độ bộc phát toàn lực của Tiểu Kim cuối cùng hắn cũng đã quay về Ma Kiếm Tông. Sợ rằng hình thể nổi bật của Tiểu Kim sẽ khiến người khác chú ý tới hắn ôm lấy mĩ nữ nhảy xuống.

- Ngươi làm rất tốt, nghĩ ngơi tĩnh dưỡng đi.

Trần Duyên nhẹ cười xoa đầu linh trùng khổng lồ, hắn mở túi linh thú thu lấy Tiểu Kim.

- Tưởng lệ, tướng công phải rời đi, thương thế trên người ta sợ rằng phải phí không ít thời gian bình phục.

Băng lãnh mĩ nữ sắc mặt không đổi, chỉ có mĩ mục nhíu lại muốn cùng hắn nói thứ gì nhưng lại không có dũng khí mở lời.

Hắn cũng không lạ gì tính khí của nàng, Tưởng Lệ vốn lạnh lùng trời sinh. Từ nhỏ đã cô độc khiến nàng không biết phải nói gì phải đối diện với kẻ khác.

- Uhm…..

Không khí có chút trầm lặng thì đột nhiên nàng bị hắn giựt lấy màng che mặt, đôi môi hắn chiếm lấy môi nàng. Bị bất ngờ tập kích Tưởng Lệ hoảng loạn liền muốn vùng thoát, phấn quyền không ngừng đánh vào ngực hắn.

- Ta sợ rằng năm năm tới chúng ta không thể tương phùng, để tướng công khiến nàng không thể bào quên được ta.

Nghe thấy phải rời xa hắn mĩ nữ lại chần chừ, phấn quyền dừng lại ánh mắt long lanh ươn ướt.

Bên trong hắn động phủ, nơi mật thất tu luyện mẫu nữ Linh Diệu, Linh Diệp như thường lệ đều dùng công pháp Giả Long Thực Phượng Quyết tu luyện. Hai thân thể trần truồng đẹp như mĩ ngọc không ngừng được hai nàng chăm sóc lẫn nhau.

- Diệp nhi, không có tướng công ở đây mẫu thân quả thật không thiết tu luyện, mỗi đêm chỉ có thể nhớ chàng mà an ủi bản thân.

Linh Diệu không thể nào cùng nữ nhi hòa hợp, cô nương nhỏ bên dưới được Linh Diệp liếm láp nhưng nàng lại không thể thỏa mãn, lúc nào cũng có cảm giác bên trong thiếu thốn thứ gì đó.

Thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn đang mân mê hai mép hạ thể của mẫu thân cũng ngừng lại bất chợt thở dài. Gần một năm qua dưới sự bồi đắp của thiên tài địa bảo mà Trần Duyên lưu lại hai mẹ con nàng tu vi tăng trưởng khó lường, đều đã là Luyện Khí kì viên mãn tu sĩ. Nhưng cảm giác thiếu thốn không màng tu luyện mà mãi tới nay vẫn chưa đập tan cánh cửa ngăn cách.

- Hạ Thảo tỉ, có phải mẹ con chúng ta khiến tỉ phải tỉnh giấc.

Bên kia giường đá, Hạ Thảo dáng người bạo mãn, đôi thỏ ngọc thậm chí còn săn chắc hơn trước. Khoát trên người đạo bào trắng tinh khôi mỏng như lụa làm những đường cong dụ người đều không thể che giấu. Nàng như thể tiên nữ giáng trần nằm nghiêng người, đôi chân ngọc khép lại làm mãnh rừng đen láy ở giữa ẩn hiện đằng sau lớp vãi mỏng tăng càng khiến không có nam nhân nào có thể chùng bước..

Mĩ nhân đang trong trạng thái nhập định, với thể chất Mộc Linh Thể nàng không cần phải tốn nhiều hơi sức linh khí xung quanh đều tự động tụ tấp lại gần. Mĩ thể đang được từng tia linh khí rột rữa thì nàng mĩ mục mở to, khiến hai vị tỉ muội bất ngờ.

- Là chủ nhân, chàng đã trở về.

Một tia mừng rỡ hiếm thấy trên vẻ đẹp thánh khiết, nàng thân mang bạch bào chân đạp pháp kiếm dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra cửa động.

- Mẫu thân có nghe Hạ Thảo tỉ nói không, tướng công đã về.

Hai mẹ con nàng cũng kinh hĩ liền mặc vội chiếc yếm hắn yêu thích nhất, nhanh chân bám theo.

Từ đằng xa trông thấy thân ảnh quen thuộc mà suốt hơn một năm ngày đêm mong nhớ mĩ nữ nức nở.

- Chủ nhân… nô tì rất nhớ chàng.

Hạ Thảo từ trên pháp kiếm nhảy vào lòng hắn, tay ôm mĩ nữ Trần Duyên cũng khiếp sợ không thôi. Nàng không ngờ đã đột phá Trúc Cơ điều mà những tên đệ tử chân truyền ngoài kia luôn ao ước.

- Quả không hổ danh là Mộc Linh Thể, rõ ràng nàng cũng chỉ vừa đột phá chân khí không hề phù phiếm mà vô cùng vững chắc.

Trần Duyên cũng chỉ đành thở dài, nhưng xen vào đó hắn thật sự mãn nguyện. Hắn nữ nhân đã có thể bước chân vào đại đạo tìm kiếm trường sinh, nàng làm được thì tất cả nữ nhân còn lại của hắn đều sẽ làm được.

Lúc này mẹ con Linh Diệu, Linh Diệp cũng đã chạy tới nhảy vào lòng hắn, cả ba nữ nhân đều mau nước mắt nhất quyết không rời.

- Lần này quay về, ít nhất là nội trong năm năm sẽ không rời đi. Hãy để tướng công cùng các nàng bù đắp nổi nhớ mong suốt một năm qua.

- Chàng không lừa dối chúng thiếp?

Linh Diệp càng ôm hắn chặt hơn.

- Đương nhiên là sự thật, chúng ta mau trở lại mất thất tu luyện, đây không phải là nơi hàn huyên.

Trần Duyên hạnh phúc cùng các nàng rão bước.

- Ta có điều này muốn cho các nàng biết.

Từ bên trong Tiểu Phương Thế Giới, mười nữ nhân người người đều xinh tươi như một búp hoa chớm nở, la lị, mĩ phụ, thiếu nữ tinh thuần, băng cơ ngọc cốt… đều không thiếu.

- Chủ nhân… họ là…

- Đây chính là các tỉ muội của nàng.

Hắn tươi cười vổ nhẹ lên má ngọc.

- Diệu sư tỉ, Diệp sư muội.

- Hồng Liên sư muội…

Nhận ra sư tỉ muội đồng môn Linh Diệu cùng Linh Diệp xúc động tay bắt mặt mừng.

- Thì ra nhị vị sư muội cũng đã bị chàng bắt vào tay, không trách được bản môn dùng mọi thu đoạn cũng không thể nào tìm thấy tung tích hai người.

Kim Liên lẵng lơ ném hắn cái nhìn câu dẫn, chính nàng cũng không ngờ có ngày gặp lại, cao tầng Hợp Hoang Môn từng ban bố lệnh truy tìm tung tích hai người họ nhưng sau nhiều năm không thu được kết quả gì đành bất đắc dĩ phải tuyên bố cả hai đã ngã xuống.

- Hai vị thê tử mau dẫn các nàng ấy tìm chổ nghĩ ngơi, ta phải tẩy đi những ô uế trên người. Tướng công mang thương thế trên người đành phải nhờ các nàng chữa trị.

Hắn không hề giấu giếm, tay heo đã mò xuống nơi ngọn nguồn suối chảy. Trần Duyên từ lâu liền phát hiện nhị nữ trên thân chỉ mặc độc nhất yếm hồng, hạ thể bị phơi ra đã ướt đẵm. Hắn thật sự rất muốn đè hai nàng ra hành sự nhưng lại muốn ở một nơi thích hợp hơn.

Mẹ con nàng lập tức hiểu ý, không ngại ngùng cố ý vén áo yếm trước mặt chúng tỉ muội đê tướng công dễ dàng hành sự.

- Chư vị thê tử, các nàng hãy đi theo Diệu nhi cùng Diệp nhi chọn cho mình một mật thất vừa ý sau đó hãy đi tới dục thất (là phòng tắm nha, mới tìm được trên mạng ^-^) cùng ta.

Hắn đối diện cùng các nàng trong khi song thủ liên tục ra vào hạ thể nhị nữ, hai nàng không hề chống cự nước nôi càng ngày càng lên láng đến mức hai chân run rẫy phải bám nhờ vào chúng tỉ muội.

Chúng nữ nhìn thấy cảnh tượng hoang diễm đập vào trong mắt cũng đã triệt để hiểu ra tình cảnh của bản thân sau này, có chút hồi hợp, có chút mong chờ khuôn mặt phớt hồng hạnh phúc của hai vị sư muội đồng môn khiến các nàng ướt ao.

Chúng nữ mau chóng đi vào trong, còn riêng hắn bế ngọc nữ Hạ Thảo trên tay miệng cười khoái trá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.