Trên bầu trời nhị vị mĩ nữ thất thần nhìn xuống bên dưới nơi mà hắn cùng tên Huyết Phong kia giao chiến.
- Sư muội có tìm thấy dấu vết Trần Duyên để lại không?
Lương Tiểu Xuân bất an nhìn qua nàng.
- Bên dưới đã bị huyết tinh tanh nồng bao phủ, rõ ràng kẻ đụng độ với hắn là tu sĩ có bản lĩnh sử dụng huyết nhục công kích.
Hương Lan nhíu mày. Nàng cùng sư tỉ theo mùi hương Trần Duyên để lại tới đây liền mất đi tung tích.
Mĩ phụ tái mặt, nhìn xuống tràng diện bên dưới rõ ràng đã có giao chiến diễn ra.
- Sư tỉ bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Hương Lan nhìn qua nàng.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ mĩ phụ lắc đầu đạo.
- Chúng ta quay về thôi.
- Sư tỉ muốn buông bỏ sao?
Hương Lan bất ngờ rặng hỏi.
- Hắn vẫn bình an vô sự.
Nàng lãnh đạm quay lưng rời đi trước sự sững sờ của Hương Lan. Nàng vốn được trời cao ưu ái từ khi chào đời linh tính mách bảo hiếm khi sai lệch, lần này cũng không ngoại lệ thậm chí là có chút khẳng định trong thâm tâm mách bảo hắn vẫn vô sự.
- Tại sao ta lại lo lắng cho hắn chứ?
Mĩ phụ ngượng ngùng đỏ mặt, cố ý tăng tốc để sư muội không trông thấy nàng xấu hổ.
Trần Duyên sau khi hợp mặt cùng Tưởng Lệ cũng nhanh chân men theo rìa ngoài Hắc Lâm rừng rậm bí mật rời đi. Hắn hiện giờ thương thế mặc dù đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413576/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.