Bên trong Ma Kiếm Lâm, nơi mà không nhiều tu sĩ Trúc Cơ dám bén mãn tới.
-Tiểu Mập Mạp, ngươi không thể đứng yên một lúc sao?
Trên tầng cổ thụ, Trần Duyên thu mình khẽ đẩy nhẹ lớp lá cây nhìn xuống. Một khoảng đất không lớn lắm nhưng điều khiến hắn đau đầu chính là bên dưới chính là một nhà Cường Lực Hùng yêu thú Nhị cấp, Ất đẵng.
Một nhà tứ hùng không biết từ đâu, đêm qua bỗng nhiên xuất hiện khiến Trần Duyên hoảng hốt. Hắn theo luồng tin tức thu thập được lần mò tới nơi tên đệ tử kia bị sát hại, lãng phí nữa tháng trời không tìm ra được một chút manh mối nào, thậm chí địa điểm nơi tử thi nằm xuống cũng đã bị yêu thú giày xéo.
-Đúng là họa vô đơn chí mà, bốn đầu súc sinh này khi không lại tới đây, đã vậy mà còn nán lại suốt ba ngày báo hại ta không thể rời đi.
Trần Duyên đau đầu, Tiểu Mập Mạp tâm tình lại cực tốt thân sâu to tròn phóng tơ lên lá vô tâm chơi đùa thậm chí còn cố ý đùa cợt tên ngốc không may phải co rúm người không dám dịch chuyển dù chỉ một li.
-Khà khà khà đừng trách lão phu không cảnh báo, Cường Lực Hùng này trong hàng ngũ yêu thú Đinh đẵng cũng xếp vào loại tinh anh. Chỉ cần một đầu xông lên cũng đủ khiến ngươi bận rộn một phen chứ đừng nói một nhà bốn đầu trưởng thành này.
Chu lão không tim không phổi hùa theo Tiểu Mập Mạp chăm chọc trên nổi đau của hắn.
-Không lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413550/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.