Vách núi dựng đứng cao ngàn trượng liên tục nhiều ngày qua vang lên vô số thanh âm điếng tai, những sinh linh sống gần đó không thể chịu được bị làm phiền nên đã lũ lượt kéo đi.
-Ầm…ầm…
Chấn động không hề suy giãm, Trần Duyên tả thủ giữ chặt Thanh Long Cung, hữu thủ kéo mạnh dây cung.
-Hây…ầm…
Ngọn núi rung chuyển, cát bụi mù mịch. Nơi hắn ngắm vào xuất hiện một lỗ lớn, to tròn bằng đầu người sâu không thấy được điểm tận cùng. Vách núi dựng đứng nhiều ngày nay đã trở thành tấm bia để Trần Duyên luyện tay, chỉ cần nhìn lên thành quả của hắn, chi chít những lỗ lớn nhỏ khác nhau biến cả một cự sơn trở thành tổ ong kì quái.
Càng khó hiểu hơn là hắn suốt thời gian qua trên người không có giữ lấy một mũi tên, hành động kéo dây cũng của hắn cũng không ngoại lệ. Không hề trông thấy một mũi tên nào gác lên. Ấy vậy mà mỗi lần hắn thả tay lại đục thủng một lỗ lớn khó lòng trối cải.
Trần Duyên không ngơi nghĩ, Thanh Long Cung uy lực quá lớn, với thực lực hiện tại hắn không thể phát huy toàn bộ những gì tinh diệu nhất. Tự hào là kẻ có nhục thể mạnh mẽ hiếm ai bì kịp nhưng hiện tại lại vô cùng khó coi. Thanh Long Cung hắn dồn toàn lực bú sữa mẹ của mình cũng chỉ kéo ra căng dây cung được 1 thành. Nhưng cũng đừng vì lẽ đó mà coi thường, chỉ nhiêu đó thôi uy lực đã mạnh mẽ hơn rất nhiều khi hắn phóng ra Trùng Tiễn.
Sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413441/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.