Khe suối gần đó được Trần Duyên đặt biệt để ý tới không những vì dòng nước trong vắt mát lành mà địa thế xung quanh lại cực kì bí ẩn khó lòng nhận ra có người ẩn nấp.
Diễm phụ ngồi trên mặt đá, gót sen khua nhẹ dòng nước. Cảm giác mát lạnh do dòng suối mang lại khiến cho nàng cảm thấy thương thế đã khá hơn rất nhiều.
-Chu phu nhân, ta đã án theo những gì phu nhân miêu tả đem về những thảo dược này. Không ngờ những linh dược thấp kém tưởng chừng bỏ đi lại có tác dụng trị thương đi.
-Nhà ta vốn truyền đời lấy hái dược làm kế sinh nhai nên đối với linh dược có một chút hiểu biết.
Nàng ưu nhã ngọc thủ đón lấy, tuy Chu Lệ Ảnh từng tiếc lộ xuất thân là hạng bần cùng do cơ duyên xảo hợp tìm được linh tài thần bí mà một bước lên mây đột phá Trúc Cơ nhưng Trần Duyên lại không tin. Nữ nhân tiểu gia không thể nào trong lời nói lại vô tình lộ ra khí chất bá đạo cùng suy tính tĩ mĩ được tới dường này. Mỗi lời nàng nói ra tuy không nhiều nhưng lại không có bất kì sơ hở làm cho hắn khó lòng điều tra được nàng tung tích.
-Ah…
Diễm phụ sau nhiều ngày trốn chạy thể chất đã không thể cầm cự, linh dược trên tay còn không đủ sức lực để giữ được nữa lỡ tay rơi xuống. Nàng trước kia trong mắt phàm nhân chính là thần tiên đi mây về gió, một cái phẩy tay trời long đất lở. Nay một khi không thể thu nạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413439/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.